Chương trước
Chương sau
Vào một ngày nọ có người nhìn thấy mẹ Tuấn Kỳ vừa sáng sớm đã đi lên miếu thờ ở trấn trên, không chỉ thành tâm thành ý cúng tiền dầu vừng, mà còn thành tâm bái lạy bồ tát trong đại điện. Thấy không yên lòng, bà ta lại cố ý đi chợ mua thịt heo về cúng bái tổ tiên Dương gia. Cha Tuấn Kỳ hỏi bà ta: “Chẳng phải lễ tết, lạy tổ tiên làm gì?”
“Ta đốt chút giấy tiền vàng bạc cho tổ tiên Dương gia, để họ phù hộ Tuấn Kỳ nhà chúng ta lần này được đỗ cao.” Mẹ Tuấn Kỳ vừa quỳ ở giữa nhà chính vừa trả lời cha Tuấn Kỳ, nói xong hai tay chắp trước ngực, thần sắc cung kính cầu khấn: “Liệt tổ liệt tông Dương gia ngàn vạn lần đừng tức giận. Cha bọn nhỏ không hiểu chuyện, con thành tâm xin lỗi tổ tiên, mong người đừng chấp nhất cha nó, cũng đừng giận ông ấy, ông ấy chỉ là một lão già không hiểu chuyện. Nay con đốt thêm chút vàng bạc cho ông bà, thành tâm khấn lạy… Cầu tổ tiên phù hộ cho Tuấn Kỳ đỗ cao…” Vừa nói vừa khấn vái.
Cha Tuấn Kỳ vốn muốn hỏi thêm hai câu, vừa nghe lời này nhất thời bực mình lặng căm. Lúc ông đi ra ngoài còn nghe thấy mẹ Tuần Kỳ thầm thì: “Ông bà nhất định phải phù hộ Tuấn Kỳ, ít nhất cũng đỗ được tú tài!’
Lúc này mẹ Tuấn Kỳ như thể đã dốc hết vốn, đốt hết cả đống tiền giấy trong nhà chính, bên trong còn sót vài miếng chưa cháy hết, nhất thời cả nhà tràn ngập sương khói. Cha Tuấn Kỳ cầm điếu thuốc ngồi trong sân nhìn mẹ Tuấn Kỳ đi tới đi lui trong làn khói mông lung, chân mày cau lại khịt khịt mũi, thỉnh thoảng còn ho khan hai tiếng. Cứ như vậy bà đợi đến khi giấy cháy hết mới đi ra.
Trong lòng cha Tuấn Kỳ không khỏi oán than: “Bực mình!”
Lên miếu dâng hương, trong nhà tế tổ, vậy còn chưa đủ, sau đó mẹ Tuấn Kỳ nhớ tới bà nội Tuấn Kỳ, lại chuẩn bị đồ đạc ra phần mộ.
Cha Tuấn Kỳ giận đến hét lớn: “Bà lại phát điên cái gì, vô duyên vô cớ tế tổ, giờ lại chạy đi viếng mồ mả?”
Vì nhi tử bảo bà làm gì cũng được. Mẹ Tuấn Kỳ cầm nhan đèn giấy tiền lên, nghĩ một chút dứt khoát cầm theo cái xẻng, nói: “Ông thì biết cái gì. Ta chỉ muốn tốt cho con trai thôi!”
“Tốt cái mông!” Cha Tuấn Kỳ phát hỏa, chỉ vào cái xẻng trên tay mẹ Tuấn Kỳ hét: “Bỏ nó xuống, bà còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Còn muốn đi đắp mộ? Ăn no rửng mỡ đi kiếm chuyện… không phải chỉ đi thi thôi sao? ồn ào đến ai cũng biết, làm như sắp lên trời không bằng! Ngày ngày mọi người đều nhìn ngó như con khỉ, mặt già cũng bị bà làm mất hết rồi…”
Cha Tuấn Kỳ gào lên chấn động cả căn nhà. Mẹ Tuấn Kỳ mặt không đỏ, thở không gấp ngồi dưới mái hiên, chờ cha Tuấn Kỳ mắng xong mới nói: “Nói xong rồi? Xong thì tôi đi à. Lát ông nhớ ra ruộng tưới rau đó!”
Cha Tuấn Kỳ nghẹn họng, thật là cắt thịt nuôi thỏ, đàn gảy tai trâu!
Chuyện ồn ào nhà Tuấn Kỳ đã sớm truyền khắp thôn. Chờ mẹ Tuấn Kỳ mang đồ ra ngoài người trong thôn cũng tò mò đi theo, một hàng người đứng ở cửa thôn cười hi hi ha ha nhìn mẹ Tuấn Kỳ quỳ lạy trong khu mộ.
Sautiết Bạch Lộ*có chút lạnh lẽo, thỉnh thoảng mới thấy mặt trời nhưng cũng không hề nóng bức. Kể từ khi con trai biết đi, Loan Loan không còn thời gian cho riêng mình nữa. Suốt cả ngày nàng phải theo sau bé con. Nhóc thích sờ cái này, nhìn cái kia. Nàng không chỉ đề phòng con ngã mà còn phải luôn để ý xung quanh xem có đồ gì dễ làm con bị thương hay không. Có khi không để ý một chút là bàn tay nhỏ bé kia đã tóm được đồ không nên nắm.
Tiết Bạch Lộ*: là tiết thứ 15 trong 24 tiết, vào khoảng ngày 7-9 tháng 9 hàng năm, mặt trời đi qua kinh tuyến 1650.
Vào tiết này khí lạnh sẽ dần xuống, sương ngưng tụ lại thành giọt trở nên trắng xóa. Vào sáng sớm có thể thấy giọt sương đọng trên ngọn cỏ do ban đêm hơi nước tụ thành. Có câu:”Bạch Lộ bạch mê mê, thu phần đạo tú tề”, ý nói tiết Bạch Lộ nếu có sương sẽ báo trước một mùa thu hoạch no đủ.
Đi lại trong sân đã không còn thỏa mãn được lòng hiếu kì của đứa trẻ. Trước kia Loan Loan hay bế con đi dạo loanh quanh trong thôn, giờ đến lượt thằng nhóc kéo nàng xông loạn, làm nàng mệt mỏi không thôi!
Kể từ khi mấy đứa trẻ Nguyên Bảo, Thạch Đầu đi tư thục, trong thôn liền vắng đi tiếng cười của trẻ con, yên ắng đi nhiều lắm.
Mãi mới thấy mẹ Nguyên Bảo đi từ trong nhà ra, Loan Loan dắt con qua chào hỏi. Thấy Loan Loan đầu đầy mồ hôi, mẹ Nguyên Bảo cười nói: “Mệt hả?”
Loan Loan lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển nói: “Sao làm khổ người ta thế không biết?”
“Mới thế đã khổ muội rồi sao? Chờ đến lúc thằng nhỏ biết chạy, nó lại không muốn đi, khi đó sẽ đòi muội bế cho đấy. Vóc người lớn hơn, bế càng nặng tay, lúc ấy chỉ sợ ngày ngày muội sẽ than đau tay cho coi!”
Loan Loan không chút hình tượng ngồi bệt xuống trước cửa nhà Nguyên Bảo, vô lực vuốt trán thở dài!
Mẹ Nguyên Bảo thấy vậy khẽ cười, lập tức lại nói: “Có người tới, đứng lên đi.”
Loan Loan đứng lên. Lúc này Lý Trụ Đầu dắt xe trâu đi tới, nhìn thấy hai người bế theo đứa nhỏ, dừng xe lại trêu chọc nó: “Ôi, tiểu tử này càng lớn càng cứng cáp ha!”
Hán nhi ngẩng cái đầu nhỏ nhìn Lý Trụ Đầu, toét miệng cười ha ha, chọc Lý Trụ Đầu khen thông minh.
Chờ Lý Trụ Đầu đi, Loan Loan lại nặng nề ngồi xuống, mẹ Nguyên Bảo thấy vậy lắc đầu cười.
Đến trưa Loan Loan dẫn con trai về nhà, sau đó để Lai Sinh trông con, nàng vào bếp nấu cơm. Ăn trưa xong, Loan Loan bế con, Lai Sinh vác thùng sương sáo ra chân núi bày quầy. Bày quầy xong ở mỏ cũng đến giờ cơm. Chờ tất cả thợ mỏ cơm nước xong, Hương Tú và Tạ đại nương bưng bát đũa ra rửa. Lúc này bà mối Vương hớn hở vẫy khăn đi tới, kéo Hương Tú sang một bên, hai người thì thầm nói chuyện.
Thì ra trước đó Hương Tú nhờ bà mối Vương tìm nhà chồng cho Mạch Thảo, nhưng vẫn không có nhà nào thích hợp. Mấy ngày trước bà mối Vương ra ngoài, vừa lúc đến sông Tiếu Gia liền quen biết bà mối Tiếu. Hai người cùng hàn huyên một lát, không tán gẫu không biết, nói ra mới thấy chuyện sao trùng hợp vậy.
Ở sông Tiếu Gia có một người họ Tiếu muốn tìm vợ. Tiếu gia này có ba con trai, con lớn nhất đã thành hôn, con thứ hai Tiếu Hoành năm nay 21 tuổi, và một tiểu nhi tử đã có cô nương thanh mai trúc mã. Nhà gái người ta thấy nữ nhi cũng không còn nhỏ, muốn sớm thành thân, nhưng lớn nhỏ có thứ tự, lão nhị chưa thành hôn, lão tam làm sao vượt trước thành thân được?
Cho nên, Tiếu gia bắt đầu tìm mối hôn cho Tiếu Hoành. Tiếu Hoành cao hơn, da trắng hơn hai huynh đệ, lúc trước cũng có không ít cô nương thích hắn. Vì hắn thấy mình có điều kiện tốt nên trong vài năm xem mắt không ít cô nương vẫn không vừa ý cô nương nào.
Sau người ta cũng biết tầm mắt hắn cao, bản thân lại không có nhiều bản lãnh, dù có đến xem cũng không được người đồng ý.
Hai bà mai đưa điều kiện của mỗi bên ra đều thấy rất hợp nhau. Mạch Thảo dù câm nhưng dung mạo không tệ, là người hiền lành, kết duyên với Tiếu Hoành cũng vừa xứng. Bà mối Tiếu trước đến Tiếu gia, người nhà họ Tiếu nghe xong cũng cảm thấy có thể. Sau đó bà mối Tiếu đưa tin cho bà mối Vương, bà ta cực kỳ hưng phấn chạy đến tìm Hương Tú.
Sau khi Hương Tú nghe xong thì rất do dự: “Đối phương thật không để ý Mạch Thảo nhà chúng ta là người câm?”
Bà mối Vương cười nói: “Ôi trời, muội yên tâm đi, ta đều đã nói hết hoàn cảnh nhà muội rồi, mà đối phương đâu nói gì, chắc không có trở ngại gì đâu.”
Danh tiếng của Hương Tú trong thôn không tốt nên nàng sợ người ta để ý đến chuyện này. Nếu đã biết tình cảnh nhà mình mà người ta không nói gì thì tốt quá. Nhưng không biết nhân phẩm đối phương như thế nào? Như nhìn ra Hương Tú đang nghĩ gì, bà mối Vương ra vẻ như đang suy tính cho Mạch Thảo nói: “Bất kể chúng ta nói thế nào, tất cả đều do muội quyết định đấy! Muội là mẹ Mạch Thảo mà. Hay muội đến gặp người ta trước đi?”
“Được.” Hương Tú đồng ý ngay, dù sao nàng cũng đang có ý đó.
Hôm sau, khi Hương Tú làm xong việc ở mỏ một lát thì bà mối Vương tới. Vì Hương Tú không thể rời mỏ nên chỉ có thể mời đối phương đến đây. Loan Loan ngồi bên quầy trông thấy bà mối Vương kéo Hương Tú thần thần bí bí đi ra khỏi cửa thôn.
May mà ngoài ruộng có người làm việc, nam tử kia đang đứng ven đường nói chuyện, bà mối Vương kéo Hương Tú giả bộ lơ đãng đi ngang qua. Hương Tú vội vã liếc mắt nhìn: thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính, da hơi trắng, cũng là người tuấn tú, không biết tính tình thế nào đây.
Đi được một đoạn ngắn liền nghe thấy giọng bà mối Vương “Ai ôi” một tiếng: “Ta quên mang tiền theo rồi, hay chúng ta quay về chút đã.”
Hương Tú gật đầu đồng thời liếc mắt sang bên này. Người làm việc trên ruộng không hề chú ý đến hai người. Nam tử kia bất chợt quay đầu lại nhìn nàng.
Sau đó hai người quay gót trở về, lúc đi qua nam tử kia hắn còn khẽ rũ mi mắt, chủ động tránh sang một bên.
Biết nhường đường, ấn tượng của Hương Tú với nam tử này cũng không tệ lắm.
Sau khi trở về, bà mối Vương liên tục hỏi nàng: “Thế nào? Thế nào? Người không tệ chứ?”
Hương Tú gật đầu: “Người thì không tệ đấy, nhưng không biết nhân phẩm thế nào?”
“Có câu mặt do tâm sinh! Hắn có tướng đoan chính thế kia đương nhiên không phải loại tiểu nhân gì.”
Hương Tú nói muốn về suy nghĩ một chút. Bà mối Vương cũng không vội, bảo nàng có gì thì nhắn với bà ta một câu, để bả báo lại tin tốt với người ta.
Liên tiếp hai ngày Hương Tú bên này cũng không có động tĩnh gì, bà mối Vương cũng không thúc giục. Hương Tú chưa trả lời nhưng bên kia đã gửi tin.
Đáp lời chỉ có một câu: Tiếu Hoành nhìn trúng Hương Tú rồi. Hắn không để ý Hương Tú là một quả phụ, cũng không để ý nàng lớn tuổi hơn, muốn hỏi Hương Tú có nguyện ý không.
Tin này làm bà mối Vương ngạc nhiên vô cùng.
Làm mai cho con gái, người ta lại nhìn trúng mẹ vợ, lần đầu mới thấy à!
Tiếu Hoành chưa gặp Mạch Thảo đương nhiên không biết nàng trông thế nào, nhưng từ sau hôm gặp Hương Tú, lòng hắn lúc nào cũng lởn vởn bóng dáng nàng. Sau đó hắn nhờ người làm mai đến gặp bà mối Vương. Bà mối Vương cũng bị dọa sợ một lúc. Sau khi cẩn thận ngẫm lại, bà thấy chuyện này cũng có thể được.
Sau đó đi tìm Hương Tú, Hương Tú vừa thẹn vừa giận, thiếu chút nữa đã tống tiễn bà mối Vương ra khỏi cửa.
Bà mối Vương nhẫn nại khuyên nàng, bày hết những chỗ tốt trong chuyện này cho nàng xem một lượt.
“… Hai người cô nhi quả mẫu rất dễ bị người ức hiếp. Ta nói này, thay vì tìm nhà chồng cho Mạch Thảo, chi bằng muội tìm cho mình một nam nhân trước đi. Trong nhà có đàn ông ai dám khinh thường, như vậy Mạch Thảo mới dễ tìm được nhà chồng…”
Bà mối Vương nói không phải không đúng. Trong nhà có đàn ông chắc chắn không ai dám khi không lại tới tìm hai người gây chuyện. Có chồng rồi, nàng không cần ngày ngày lo sợ, nói không chừng những lời đồn đãi trong thôn kia cũng sẽ dần lắng xuống. Khi đó danh tiếng của nàng cũng dễ nghe một chút, không như bây giờ gây trở ngại đến việc tìm nhà chồng cho Mạch Thảo.
Lửa giận của Hương Tú liền tiêu tan một nửa, cẩn thận cân nhắc.
Bà mối Vương thấy có hy vọng, lập tức lại nói: “Vả lại, muội còn trẻ như vậy, chẳng lẽ nửa đời sau cứ ở vậy? Coi như tìm được nhà chồng cho Mạch Thảo gả đi, liệu họ có cho con bé được trở về thường xuyên không? Cả đời này muội không muốn gặp lại con gái nữa sao?” Lời này của bà mối Vương một chút cũng không khách khí, ngầm ám chỉ thanh danh Hương Tú hiện giờ không tốt, Mạch Thảo gả đi có khi vì người mẹ như nàng mà không cho Mạch Thảo lui tới nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.