Chương trước
Chương sau
Loan Loan đang ở trong phòng đút nước cho hài tử. Lai Sinh ngồi xổm ở bên cạnh sốt sắng nhìn, ánh mắt không rời khỏi đứa nhỏ, thấy nước trong chén hết rồi, hắn lại một lần nữa đưa mắt trông mong nhìn Loan Loan: “Chị dâu, tẩu để đệ cho cháu uống một lần nha. Đệ cho Hán nhi uống một ngụm nhỏ thôi được không?”
“Đợi Hán nhi lớn thêm chút nữa thì cho đệ đút, còn cho đệ tự mình đút cháu ăn cơm nữa. Nghe lời đi ha, bây giờ đệ chỉ cần ở một bên nhìn là được rồi.” Loan Loan đút một muỗng nước cuối cùng đến bên miệng con trai.
Thấy nước trong chén hết rồi, Lai Sinh lập tức ủ rũ, bỉu môi rất không cao hứng. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Loan Loan dùng chân đá hắn: “Đi mở cửa đi.”
Lai Sinh xị mặt, bỉu môi, tức giận nói: “Không đi, không đi, không đi.”
Loan Loan vừa bực mình vừa buồn cười, trấn an hắn nói: “Được rồi, lần sau để đệ đút nước cho Hán nhi.”
Vừa dứt lời, Lai Sinh liền từ trên mặt đất nhảy dựng lên, cao hứng nói: “Nhớ giữ lời đó, tẩu không được đổi ý đâu.” Ba bước thành hai bước xông ra mở cửa.
Loan Loan vừa đặt con trai vào nôi thì nghe thấy giọng Lai Sinh nói: “Ngươi tìm ai?”
Nàng buông hài tử, vừa đi ra vừa hỏi: “Lai Sinh, là ai thế?”
Đi đến bên ngoài nhà chính thì thấy là một tiểu ca trẻ tuổi. Vị tiểu ca kia trông thấy Loan Loan đi ra, đứng ở ngoài cửa hướng Loan Loan chấp tay, khách khí nói: “Vương cô nương, Dư chưởng quỹ sai ta đến báo với cô nương chuyện vỉ nướng đã làm xong rồi, mời cô nương đi qua xem một chút.”
Loan Loan ngạc nhiên. Nàng nói người này sao lại quen mắt như vậy, thì ra là người Dư chưởng quỹ phái tới, nàng lập tức đi ra ngoài cười nói: “À, là tiểu ca sao, mời vào bên trong ngồi.”
Tiểu ca cười nói: “Không được, quán rượu còn có việc, ta phải mau trở về.”
Hôm nay Bách Thủ phải làm ca ngày, mai mới đổi lượt trực ca đêm.
Hai người, một người canh ngày, một người canh đêm. Mỗi lần muốn thay ca đều phải làm một ngày một đêm. Hết một tháng lại đổi một lần. Bởi vì không thể để một người luôn làm ban ngày hoặc luôn làm ban đêm.
Nghĩ nghĩ, nàng nhân tiện nói: “Hôm nay có việc, làm phiền tiểu ca báo lại với Dư chưởng quỹ một tiếng, mai ta mới đến được.”
Tiểu ca đáp lời, sau đó rời khỏi Dương gia thôn.
Tạ Nhàn đi đến nơi chất than đá, sau đó đi lên núi. Lúc xuống thì có Tạ Tam nối gót theo sau.
Hôm nay trời nóng, người đến ănsương sáo*không ít, mà hàng xóm trong thôn thường đến mua về cũng có mấy người.
(*) sương sáo (凉粉– lương phấn, tiếng Quảng Đông):“bột lạnh” từ các chương trước thật ra chính là sương sáo, nên từ nay ta sẽ đổi lại cho đúng.
Tham khảo: https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BA%A1ch_%C4%91en_(c%C3%A2y)
Sương sáo là cây thân thảo, hằng niên, cao 15–100 cm. Lá mọc đối, nguyên, dày, mép có răng cưa. Khai thác như sương sâm, nhưng lá sương sáo chỉ chế biến được sau khi phơi khô. Thân và lá sương sáo được thu hoạch (phơi khô để tồn trữ),xay nát, nấu trong nước, lược và thêm bột (sắn, gạo). Sản phẩm để nguội sẽ đông lại, có màu đen tuyền được ăn với nước đường và tinh dầu (thường là tinh dầu chuối được tổng hợp).
Tạ Nhàn đứng ven đường nhìn Loan Loan bận rộn không ngừng, thuận miệng hỏi Tạ Tam bên cạnh: “Lần trước ngươi nói nhà nàng còn giúp Tạ gia chúng ta làm việc, là làm gì vậy?”
“Chắc Tam thiếu gia còn chưa biết, vợ Bách Thủ này mang theo đoàn người Dương gia thôn hàng năm đi đến thôn trang giúp đỡ làm thịt khô. Không chỉ thịt khô, còn có lạp xưởng và mấy thứ như thịt muối nữa ạ…”
“Cái gì. Thịt khô?” Không đợi Tạ Tam nói xong Tạ Nhàn liền hỏi: “Ngươi nói hàng năm chúng ta vận chuyển thịt khô đến kinh thành là do nhà Bách Thủ làm?”
“Vâng.” Gã sai vặt của Tạ Nhàn kéo xe ngựa qua, Tạ Tam vội đỡ Tạ Nhàn lên xe ngựa, đồng thời đi bên cạnh xe đáp lời: “Nghe nói thứ thịt khô này là do nhà Bách Thủ nghĩ ra đấy ạ. Đừng thấy nàng chỉ là thứ phụ nhân, ngược lại nàng có rất nhiều chủ ý. Như năm trước, nàng không chỉ giúp thôn trang làm một loại vị lạp xưởng!”
“Ý ngươi nói, người cùng Tạ gia chúng ta hợp tác, hàng năm vận chuyển lạp xưởng, thịt khô đi các nơi kỳ thật là vợ Bách Thủ?”
“Đúng vậy ạ, đúng vậy, Tam thiếu gia. Nghe nói phụ nhân này rất thông minh, không chỉ tự gia hạn khế ước với Nhị thiếu gia, mà giá tiền công tính trên đầu heo cũng do nàng nghĩ ra…”
Tạ Nhàn ngồi trong xe ngựa lẳng lặng nghe Tạ Tam nói. Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư đã sớm bay đi thật xa!
*****
Buổi tối, Bách Thủ nói cho Loan Loan nghe chuyện tình ban ngày.
“… Thường nghe người ta nói con vợ lẽ trong nhà có tiền thường vì địa vị không bằng con trai trưởng mà đa số chỉ thích hết ăn lại nằm. Nhưng xem ra tên Tạ Nhàn này có lẽ có chút đầu óc.”
“Hả? Sao chàng nói vậy?” Loan Loan nói.
Bách Thủ chậm rãi kể lại chuyện hôm nay Tạ Nhàn nói chuyện phiếm với hắn ở dưới núi: “…Đừng thấy hắn chỉ giống như tùy ý xem, ta cảm thấy ánh mắt kia lợi hại lắm! Chúng ta ở trên mỏ có một người ghi chép. Nếu không có người kia thì có thể trên nửa đường có người vụng trộm giấu đi chút ít, ở dưới núi lại không có ai kiểm tra. Tạ Nhàn vừa liếc mắt đã nhìn ra, nói nơi chất than đá này có lẽ cũng phải sắp xếp một người ghi chép.”
Bách Thủ chỉ là người làm công thay người trông coi than đá, những chuyện này cơ bản đều là tự ý thức lấy, nếu thực sự có người trộm giấu than đá, dù trong gùi có thiếu một chút hắn cũng khó mà chỉ ra. Hơn nữa, dưới núi an bài một người ghi chép, cuối tháng trên dưới cùng đối chiếu, cũng có thể phòng ngừa có người gian lận.
Tạ Nhàn có thể nghĩ đến, chắc chắn Tạ Dật cũng đã biết. Kỳ thật vấn đề này Bách Thủ đã sớm thảo luận với Loan Loan. Bách Thủ còn nghĩ thừa dịp này đề cập với Tạ Dật, không ngờ, lúc Tạ Dật ở trên mỏ lại không gặp được hắn.
Kỳ thật Tạ Dật chưa hề chính thức xem qua tình hình bên trên mỏ. Từ khi khai thác mỏ đến nay, ban đầu Dư chưởng quỹ có tới, về sau hắn không hề đến nữa, mà toàn bộ chuyện đào than vẫn luôn do hai cha con Vạn Hữu Tài quản lý. Chuyện khác đều là Lưu quản sự an bài. Chuyện trên mỏ này nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, từ trên xuống dưới phải trông coi hơn 100 người, còn cả việc vặt vãnh. Loan Loan đoán có lẽ Lưu quản sự đã sơ sót điểm này.
Hiện có Tạ Nhàn, đường nhiên Bách Thủ sẽ không để ý việc này nữa.
Hôm sau, ban ngày Bách Thủ được thay ca nghỉ ngơi. Lai Sinh muốn cùng bọn Thạch Đầu lên núi chơi, không muốn đi theo Bách Thủ và Loan Loan ra chợ. Vừa ăn xong bữa sáng, hai ngươi liền bồng hài tử đi tới “Quán rượu Phúc Sinh”.
Vẫn như trước đi vào từ cửa sau, vừa ngồi được một chốc Dư chưởng quỹ đã tới rồi, sau đó cho người hỏi Loan Loan muốn thứ gì liền mang thứ đó ra cho nàng xem.
Ước chừng dài bốn thước (khoảng 1,3m),bốn phía có bốn chân chống cao bằng nửa người, bên trên đặt một hộp sắt hình chữ nhật có ba mặt đóng kín, trên mặt còn lại đặt mấy cây sắt nhỏ, bên trong vừa đủ đặt vào chút than, bên trái là cửa đóng, bên phải là cửa mở.
Đây là do Loan Loan nhớ đến lò nướng ở hiện đại mà mô phỏng lại, tất cả đều làm bằng sắt. Lúc trước Loan Loan vẽ ra vật này, yêu cầu toàn bộ dùng sắt làm, Dư chưởng quỹ còn rất kinh ngạc. Nàng cũng lo lắng không biết có thể làm ra theo yêu cầu của mình không, bên trong còn phải chứa lửa than nên vật liệu bằng gỗ nhất định là không được. Mà thời đại này sắt là một thứ hiếm có, vài món nông cụ muốn chế ra cũng phải dựa theo phương pháp của binh khí.
Đồ nướng chính thức bắt đầu hoạt động. Một lò nhất định sẽ không đủ, mà muốn tất cả lò nướng đều làm bằng sắt nhất định chi phí sẽ rất cao, không ngờ Dư chưởng quỹ quả thật lại làm được.
Loan Loan thật cao hứng!
Mặc dù lò nướng chế ra không được tinh tế như các hàng quán ở hiện đại, nhưng như vậy đã rất tốt rồi!
Lò nướng đã xong, còn lại chỉ còn gia vị. Dư chưởng quỹ phái ra mấy đội nhân mã ra roi thúc ngựa đi tìm, mặc dù gia vị Loan Loan muốn không thu thập được đầy đủ lắm, nhưng phần lớn đã có: hạt tiêu, ớt, gừng, hành tây, nàng còn tự mình tìm được hồi hương. Tiếc là không có cây thì là.
Như vậy đồ nướng ra sẽ không có hương vị trọn vẹn, không có thì là làm đề vị, nàng liền dùng gừng đào được nghiền thành nước, lúc nướng thịt trước tiên phải thoa lên một lớp nước gừng, bất kể thế nào cũng thấy thiếu vị bột ngọt và thì là, không được ngon lắm, nhưng mà, Dư chưởng quỹ lại nói ăn rất ngon.
Trước kia Loan Loan có dạy mấy người trong tửu lâu kỹ thuật nướng, nay đã thuần thục rất nhiều. Hơn nữa phía dưới lại dạy mấy đồ đệ, tay nghề tốt liền muốn phái tới kinh thành. Dư chưởng quỹ còn sợ những người này làm không tốt, lại đặc biệt sai người làm mấy món mời Loan Loan nếm thử, chỉ điểm. Có làm tốt, cũng có làm không tốt. Nàng cũng chia sẻ một số bí quyết nướng tâm đắc ở hiện đại cho họ.
Tuy nàng không bán đồ nướng ở hiện đại, nhưng ăn nhiều thấy nhiều đương nhiên cũng có vài phần hiểu rõ, ví dụ như đồ ăn nào có thể nướng cháy một ít, nướng đến lúc nào thì ăn ngon miệng hơn. Lại có vài thứ có thể nướng hơi giòn một ít.
Lựa chọn đồ ăn cũng cần chú ý, ví dụ như nướng thịt ba chỉ nửa nạc nửa mỡ, xương sườn nếu có sườn non nhai mới có lực. Khoai tây cắt nhiều sợi mảnh mới phù hợp….
Truyền dạy hết những gì mình biết cho các người này, Tạ gia làm ăn khấm khá, nàng mới kiếm được nhiều bạc. Nàng cũng không sợ dạy hết cho đệ tử thì sư phụ như nàng sẽ chết đói. Nàng vẫn còn rất nhiều thứ họ chưa biết cơ mà!
Từ “Quán rượu Phúc Sinh” đi ra.. Một đường Loan Loan đều cẩn thận nhìn những tiểu viện trên chợ, chỉ mong đồ nướng có thể được nhân dân Thiên Triều ưa thích, về sau nàng đã có bạc mua một tiểu viện ở phiên chợ này cho mình rồi.
Việc này làm cho nàng nghĩ đến ở hiện đại học xong bắt đầu đi ra làm việc, sau đó liền một mực cố gắng tiết kiệm tiền, những kẻ tha phương bên ngoài đều hi vọng mình làm việc ở thành phố lớn có thể mua được một căn nhà thuộc về mình, nhưng mà nhà dễ mua như vậy sao?
Không dễ chút nào! Tiền lương thấp, thu nhập thấp.
Đợi khi tiền lương tăng, giá nhà cũng tăng, khi đó mua không nổi nữa. Có người vất vả cả đời tích lũy được chút tiền, đến già mới mua được một cái ổ thuộc về mình.
Sau khi đến nơi này nàng phát hiện vô luận thời đại nào muốn tới bên trong thành sinh sống đều không dễ dàng.
Trở lại Dương gia thôn đã là buổi chiều, giữa trưa hai người ăn ở quán rượu, cũng không biết Lai Sinh ở nhà một mình có thể tìm được cái gì ăn hay không.
Kết quả về đến nhà xem xét, phòng bếp lạnh như băng, bề ngoài vẫn y như lúc sáng, Lai Sinh cũng không có nhà. Xem ra là không ăn trưa ở nhà rồi. Vậy hắn có thể đi đâu ăn chứ?
Loan Loan thầm suy đoán trong lòng, ra ngoài liền hướng bên nhà Hương Tú đi, đến nửa đường thì gặp được Chu Đại Sơn đang nghỉ ngơi bên vệ đường, vừa thấy Loan Loan hắn lập tức nói: “Ủa, chị dâu về… về rồi hả? Sao hôm nay đi chợ đến giờ mới về? Không bán sương… sương sáo luôn hả?”
“Có việc ở chợ nên về trễ chút. Hôm nay chắc không bán được đâu, giờ còn chưa làm nữa mà!”
Chu Đại Sơn tỏ vẻ rất thất vọng: “Ta còn… còn định sang nhà tẩu mua một chén sương sáo!”
“Thật xin lỗi, mai lại đến nha!” Loan Loan cười nói xin lỗi với hắn.
Nói hai câu, Loan Loan liền đi đến nhà Hương Tú. Lai Sinh quả nhiên ở đây. Mạch Thảo đang rửa chén. Lai Sinh ngồi dưới mái hiên cầm nhánh cây khều khều con kiến trên mặt đất, thấy Loan Loan từ bên ngoài tiến đến, Lai Sinh lập tức đứng lên hô: “A, chị dâu đã về rồi!” Lập tức lại chột dạ cúi thấp đầu không dám nhìn Loan Loan.
Loan Loan trừng hắn. Vào nhà, Mạch Thảo cười hướng nàng khoa tay múa chân hai cái, lại vội vàng đi lấy ghế cho nàng. Loan Loan khoát khoát tay, cười nói: “Ta tới tìm Lai Sinh, trong nhà còn có việc.” Quay người thấp giọng hỏi Lai Sinh ở phía sau nàng: “Trưa nay đệ ăn cơm ở đây?”
Lai Sinh thành thật gật đầu.
Loan Loan lại quay đầu cười nói cảm tạ Mạch Thảo: “Thật sự làm phiền muội và mẹ muội quá. Mà mẹ muội đâu rồi?”
Mạch Thảo cười lắc đầu, lại khoa tay múa chân vài cái. Loan Loan không hiểu, Lai Sinh liền giải thích: “Buổi trưa dì Tú nấu cơm, vừa đi ra ngoài rồi ạ.”
Loan Loan thoáng thở phào một cái, có người lớn là tốt rồi, sau đó dẫn Lai Sinh trở về nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.