Edit: Trần PhươngBeta: Tuyết YLoan Loan vội buông đồ trên tay xuống. Nàng đi vào xem xét, Lai Sinh đang chống nửa người dậy, cau mày đánh giá xung quanh, ánh mắt có chút mờ mịt. Nghe thấy có người đi vào, hắn phản xạ có điều kiện co rụt về phía sau, sau đó bị đau đến nhe răng nhếch miệng, nhìn Loan Loan bằng ánh mắt đầy cảnh giác.
Loan Loan vừa mừng vừa sợ, lập tức cười dịu dàng, khẽ nói: “Lai Sinh đừng sợ, là chị dâu đây, đệ tỉnh rồi? Đến đây, ngoan nào, đệ nói cho chị dâu nghe xem đệ có khó chịu ở đâu không?”
Thấy là Loan Loan, Lai Sinh rút đi sự cảnh giác nơi đáy mắt nhưng người vẫn co rút trong góc giường như cũ, hắn nghĩ qua những lời Loan Loan nói, sau đó cau mày lắc đầu, lập tức hắn lại bắt đầu đau nhe răng nhếch miệng, một tay sờ trước ngực, hắn bĩu môi, ánh mắt tràn ngập sương mù giống như muốn khóc.
Trong lòng Loan Loan cảm thấy khó chịu, lại sợ làm hắn hoảng sợ, nên chỉ đành bước lên trước hai bước nhỏ rồi lo lắng hỏi: “Đệ sao thế? Vết thương rất đau à?”
Lai Sinh ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cẩn thận gật nhẹ đầu.
“Vậy chị dâu mời đại phu đến xem cho đệ được không?” Loan Loan nhẹ giọng hỏi.
Ai ngờ Lai Sinh lập tức sợ hãi mà dùng sức lắc đầu.
Nụ cười trên mặt Loan Loan càng thêm gượng gạo, thật vất vả mới đè nén tức giận xuống đáy lòng, nàng đi tới trước tủ quần áo, mở ra, từ bên trong tủ lấy ra một chiếc khăn tay cũ màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sac-nong-gia/1586412/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.