Trước kia nghe mẹ Thạch Đầu nói về Dương Phong, nàng đã cảm thấy con người này hơi ích kỷ, nhưng không nghĩ tới lại là loại người hay đổi trắng thay đen như vậy. Về việc hai người ở nhà náo loạn một trận, không biết Dương Nghĩa Trí với tư cách là thôn trưởng lúc ấy ông xử trí ra sao.
Mẹ Thạch Đầu nói: “Lúc ấy cha không có ở nhà, còn mẹ thì ban đầu có chút tức giận, nhưng sau lại thấy hai người họ tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, nên cũng đứng ra khuyên giải.”
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nếu Dương Phong nói gì sai, bà nội Thạch Đầu cũng không hi vọng huynh đệ bọn họ ầm ĩ trở mặt với nhau.
Loan Loan lại khuyên nàng vài câu: “Tẩu cũng đừng tức giận nữa, chỉ tự chọc tức mình thôi, cũng vì lần đầu tiên không biết đường đi nước bước, không biết bán cho ai nên mới tìm đến hắn. Sau này nếu thật sự muốn tiếp tục làm việc buôn bán này, bản thân muội sẽ tìm đường khác là được, trên đời này có ai mà không yêu tiền, dù sao cũng sẽ có người muốn hợp tác thôi.”
Mẹ Thạch Đầu gật đầu, sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều.
Hai người ngồi trong nhà chính nói chuyện một lát, mẹ Thạch Đầu cảm thấy ngồi cũng đã lâu, đã đến lúc phải về, bèn lên tiếng chào rồi mặc áo tơi vào, bước chân vào con đường ngập nước ngoài sân. Loan Loan đứng ở cửa nhà chính, hướng về phía nàng lớn tiếng nói: “Tẩu đi vào con đường đá ấy, đường đá không có bùn.”
Mẹ Thạch Đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sac-nong-gia/1586360/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.