Hai mắt mẹ Trường Thọ tỏa sáng, nói: “Thật sao?” Lại nhìn về phía Loan Loan. Loan Loan cười cười gật đầu, người trong cuộc không có ý kiến, nàng có ý kiến gì? Mười cái mắc áo, Lý Đại Trí cầm năm cái, chia cho mẹ Trường Thọ năm cái. Bà nhìn nhìn rồi gật đầu tán thưởng, cái này của Bách Thủ làm quả thực là nhìn đẹp hơn hẳn. Quay người đưa mắc áo cho con trai út- Vương Thanh Sơn, đồng thời cũng nói: “Thanh Sơn về nghiên cứu rồi học hỏi một chút nhé con, lấy mắc áo nhà mình làm hôm trước đổi thành loại này, con xem, hoa văn trên này thật đẹp mắt nha, mẹ vẫn luôn nói Bách Thủ nghĩ rất chu đáo mà, kiểu dáng hoa văn như này mà cũng có thể nghĩ ra được…” Nói xong, lại nhìn Loan Loan cười cười. Tiếp đó lại nói với Vương Thanh Sơn, “Con suốt ngày ở nhà bện sọt, sao không nghĩ ra làm cái này, nếu không có việc gì thì hỏi Bách Thủ nhiều một chút, nếu ngày nào đó mang mấy cái gùi, sọt cũng có mấy cái hoa văn này, nói không chừng còn có nhiều người mua hơn một chút…” Cũng không kiêng dè còn có người ngoài đang đứng bên cạnh, mẹ Trường Thọ lại tiếp tục nói bla bla bla, Lý Đại Trí cầm cái cuốc, tiếp tục cuốc đất; Loan Loan muốn rời đi luôn, nhưng người ta đang nói chuyện dở dang, mình đi như vậy thì có vẻ không lễ phép, đành phải quay đầu nhìn sang bên kia, giả vờ như không nghe thấy. Đoán chừng Vương Thanh Sơn cảm thấy như vậy rất mất mặt, cầm mắc áo, không thèm để ý tới mẹ hắn nữa, cất bước vòng qua nàng rồi đi thẳng. Mẹ Trường Thọ đứng ở đó ngẩn người, ngay sau đó thì giận đến nỗi ngực phập phồng, chỉ vào bóng lưng Vương Thanh Sơn hồi lâu, không nói nên lời, sau đó hạ giọng lầm bầm: “Thằng nhóc xấu xa!” Loan Loan nhìn mẹ Trường Thọ nổi giận đùng đùng rời đi, âm thầm lắc đầu, đoán chừng không ít lần Vương Thanh Sơn bị mẹ hắn quở trách ở ngoài đường, có thể hôm nay ở trước mặt hai người đồng lứa, còn có một phụ nhân là nàng nên có chút không buông mặt mũi xuống được. Ngược lại, nàng có thể hiểu được, lúc này mẹ Trường Thọ chỉ sốt ruột mong con hóa rồng, nhưng mà biện pháp này hơi quá đáng. Chờ hai mẹ con Trường Thọ đi rồi, Loan Loan đưa mắt nhìn Lý Đại Trí vẫn đang cuốc đất, rồi xoay người đi về phía vườn cây ăn quả. Ở bên bờ ruộng không còn ai nữa, Lý Đại Trí ngẩng đầu nhìn, Loan Loan đang men theo bờ ruộng mà đi tới chân núi, bóng lưng mảnh mai, vừa đi, vừa thỉnh thoảng khua khua hai cánh tay nhàn rỗi, trông vẻ nhàm chán lại nhàn nhã. Hắn khẽ nhăn nhăn mày, suy nghĩ nhẹ nhàng bay bổng. “Đại Trí.” Một giọng nói kéo hắn về thực tại. Lý Đại Trí quay đầu lại, mẹ hắn cõng gùi đứng ở bên bờ ruộng, đang thở gấp, trên trán vẫn còn vương mồ hôi, hắn vội đi tới tháo gùi xuống, trong gùi đầy dây khoai lang, liền nói: “Không phải là con đã nói, chờ con cuốc xong đất sẽ đi cắt sao?” “Ai cần con đi cắt, chờ con cuốc xong đất thì đã là lúc nào rồi? Sức khỏe của mẹ tốt rồi, sống thêm hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.” Mẹ Đại Trí lấy tay áo lau mồ hôi, rồi đặt mông ngồi xuống bờ ruộng. Lý Đại Trí hùa theo nói mấy câu tán dương, rồi lại quay vào ruộng tiếp tục cuốc đất. Nghỉ ngơi một lát, cảm thấy nhịp tim không còn loạn như vậy nữa, mẹ Đại Trí liếc mắt nhìn về phía chân núi, lại nhìn Lý Đại Trí, hỏi: “Người vừa nãy là ai vậy?” “Ai ạ?” “Con còn giả vờ với mẹ, mẹ nhìn thấy rồi, vừa nãy đứng ở đây có phải là vợ Bách Thủ không?” Mẹ Đại Trí ngồi trên mặt đất, một tay chống nạnh, nghiêm mặt nhìn con mình. Lý Đại Trí ngẩng đầu bất đắc dĩ nói: “Là nàng ấy. Lần trước, không phải là ca ca xin mấy cái mắc áo sao, nàng ấy đi ngang qua, thuận tiện cầm tới đây, vừa nãy Vương đại thẩm với Thanh Sơn cũng đi ngang qua, thẩm ấy còn xin mấy cái về.” “Thật?” Mẹ Đại Trí có chút không tin lời con mình nói. “Mẹ, con lừa mẹ làm gì?” Lý Đại Trí không biết nói gì hơn. Từ xa bà đã nhìn thấy có ba người đứng cùng một chỗ với Lý Đại Trí, sau đó hai người kia rời đi, Loan Loan đứng một lúc mới đi, nên lại hỏi tiếp: “Nó nói gì với con?” Sau khi cuốc thêm một miếng đất nữa, Lý Đại Trí lại vác cuốc đến bên bờ ruộng, chà lưỡi cuốc đầy bùn đất vào cỏ, rồi đi tới vác cái gùi đầy dây khoai lang lên lưng, nói: “Không nói gì.” “Không nói gì thì sao nó lại đứng ở đây lâu như vậy?” Mẹ Đại Trí không tin. Lý Đại Trí vác cái gùi lên lưng xong, cầm cuốc, nhìn mẹ một cái: “Thật sự không nói gì.” Rồi sải bước đi về nhà. Mẹ Đại Trí vội vàng đuổi theo, thấy bốn phía không có ai, lúc này mới khuyên nhủ: “Đại Trí à, con đừng trách mẹ lắm điều, mẹ cũng vì muốn tốt cho con, ở thôn bên đồn thổi những gì không phải là con không biết, mặc dù con đã đến tuổi kết hôn từ lâu, nhưng ở nhà mình, ông nội và cha con đều không biết chữ, con lại không giống nông dân, mẹ nhất định sẽ tìm một cô nương tốt cho con…” Lý Đại Trí ngừng chân, không kiên nhẫn được nữa, nhìn mẹ mình rồi nói: “Mẹ, cái này là chuyện của ngày tháng năm nào rồi, sao mẹ còn nhắc đến. Hiện tại, hai vợ chồng nhà Bách Thủ sống rất tốt, mẹ đừng đi theo những phu nhân nhàm chán ở trong thôn thêm mắm dặm muối nữa. Chuyện của con, tự con biết.” Nói xong, lại xoải bước dài hơn. Vừa nghe Lý Đại Trí nói như vậy, trên mặt mẹ Đại Trí hiện lên sự vui vẻ, chạy chậm vài bước, đuổi theo nói: “Đại Trí, có phải là con vừa ý cô nương nào rồi không? Có thì con phải nói với mẹ nhé, để mẹ bảo người ta đi đề nghị kết thông gia cho con… con nói một chút xem, rốt cuộc là con có vừa ý cô nương…” *** Loan Loan đi men theo bờ ruộng vòng đến chân núi, chuyện Bách Thủ đi giúp Vương Bảo Sơn chiết cành cây ăn quả, trong thôn có nhiều người biết chuyện, thỉnh thoảng còn có người tới xem, trưởng thôn cũng tới một hai lần, một là mọi người tò mò với cây ăn quả này, còn lại chính là tò mò với bản lãnh của Bách Thủ. Những người này đều không biết Bách Thủ sinh hoạt một mình, không người thân không bạn bè thì sao lại hiểu được nhiều chuyện như vậy. Bọn họ muốn biết sau khi chiết cành thì cây có kết trái hay không? Có người bội phục thì đương nhiên cũng có người hoài nghi. Vì ủng hộ Bách Thủ, hàng ngày mỗi khi hắn về nhà, Loan Loan sẽ quan tâm hỏi thăm một hai câu, rồi lại hơi khích lệ. Đi ra khỏi bờ ruộng là đến con đường nhỏ ở chân núi, cách đó một đoạn, nàng trông thấy có một người đang đứng ở đường mòn lên núi. Mai Tử đeo gùi đứng ở trên đường do do dự dự, cũng không biết là nàng muốn lên núi hay xuống núi. Trông bộ dạng của nàng cũng không giống đang chờ người. Nhìn thấy Loan Loan lên núi, trên mặt Mai Tử hiện lên vẻ bối rối, nhưng lập tức đã khôi phục lại tự nhiên. Lúc nàng ấy đi ngang qua bên cạnh thì Loan Loan liền cười thân thiện với nàng, Mai Tử cũng kéo kéo khóe miệng với Loan Loan, nụ cười hơi miễn cưỡng. Sau đó thừa dịp Loan Loan đi qua thì ngẩng đầu đưa mắt nhìn về phía vườn cây ăn quả trên núi, khẽ cắn môi, đang chuẩn bị nhấc chân rời đi, thì lại thấy Loan Loan đã đi cách đó mấy bước lại ngừng chân, vòng lại. “À… ta định lên vườn cây ăn quả thăm Bách Thủ, không biết ngươi có cần mang giúp cái gì lên không?” Mặc dù không biết Mai Tử muốn làm gì, nhưng chỗ này cách vườn cây ăn quả chỉ có một đoạn đường núi ngắn ngủn, dây khoai lang ở trên này cũng ít ỏi vô cùng, nên không thể nào là nàng lên đây để cắt dây khoai lang được, Loan Loan chỉ nghĩ đến một lý do, đó chính là nàng ta tới thăm Vương Bảo Sơn, lại không biết trên núi có người khác hay không, nên xấu hổ không lên đi? Loan Loan vừa nói xong, Mai Tử đã ngẩn người, nhìn nụ cười chân thành của Loan Loan, nhất thời nàng cảm thấy mình lo lắng quá nhiều rồi, lần trước cũng gặp hai vợ chồng Loan Loan ở nhà Vương Bảo Sơn, hai người này không giống mấy người thích nói huyên thuyên ở trong thôn, dứt khoát buông gùi xuống, lấy một cái bọc ở bên trong ra, đưa cho Loan Loan: “Trong này có một chút đồ ăn.” Loan Loan nhận lấy cái bọc, vẫn còn hơi ấm, đoán chừng bên trong là bánh rán, liền cười nói: “Ừ!” Dừng một chút, đưa mắt nhìn chung quanh rồi lại nói: “Nhà chúng ta đều nuôi heo, ngày nào cũng phải đi ra ngoài cắt dây khoai lang, cũng may bây giờ là đầu mùa xuân, cỏ non lên nhiều, trên núi bên này ta cũng chưa từng tới bao giờ, ngươi có muốn đi xem cùng ta một chút không?” Mai Tử lại ngẩn người, nhìn nét mặt hơi cười của Loan Loan, nhất thời nàng cảm thấy Loan Loan gần gũi hơn, không chờ nàng trả lời, Loan Loan lại nói: “Dù sao thì bây giờ vẫn còn sớm, nếu bên này không có thì vẫn còn có thể đi chỗ khác tìm. Ừ, nếu như ngươi không ngại!” Trên khuôn mặt vẫn lạnh lùng của Mai Tử hiện lên ý cười, nói: “Ừ, đi thôi.” Giọng nói vẫn thản nhiên như trước, nhưng lại mang theo một chút vui vẻ. Loan Loan cầm cái bọc kia thả vào trong gùi của nàng, sau đó hai người lại một trước một sau bước lên núi. Đến vườn cây ăn quả, chỉ có Bách Thủ và Vương Bảo Sơn, Loan Loan đứng ở bên ngoài, hướng về phía Bách Thủ ở bên trong, vui vẻ gọi: “Bách Thủ, Bách Thủ!” Vừa nghe thấy giọng nói của vợ, Bách Thủ lập tức tỉnh táo lại, xoải dài bước chân đi ra khỏi vườn, Loan Loan nhấc chân đi đến, Bách Thủ bước nhanh hơn, vội vàng tới đỡ nàng, ôn nhu nói: “Nàng đến làm gì, sẽ làm bẩn giày mất.” Đêm qua có một trận mưa phùn nhỏ, lúc này bùn đất sẽ dễ dính vào giày. Loan Loan đưa mắt nhìn bùn đất bám vào đế giày của mình, cười hì hì: “Không sao, dù sao thì đi giày vải có hơi nóng, vừa vặn về nhà đổi một đôi khác.” Lại nhìn thấy đôi giày cỏ của Bách Thủ dính đầy bùn đất,thì kinh ngạc nói: “Này, Bách Thủ, sao chàng lại đi giày cỏ, bị lạnh thì làm sao bây giờ?” “Không lạnh, trời đã ấm hơn rồi, giày cỏ dễ giặt. Đây là ta mượn của Bảo Sơn huynh đệ đấy!” Bách Thủ nhìn cô cười hì hì nói. Loan Loan nâng mắt, cũng thấy Vương Bảo Sơn đi giày cỏ. Mà Vương Bảo Sơn thì đang nhìn Mai Tử đang đứng ở phía sau Loan Loan. Loan Loan quay người lại gọi Mai Tử đến, rồi nhìn Vương Bảo Sơn nói: “Mai Tử làm chút đồ ăn đấy.” Nàng nói rất rõ ràng, dù sao chung quanh đây cũng không có ai, nàng không cần phải hạ giọng làm gì. Mai Tử nghe vậy mặt liền đỏ lên, buông gùi xuống, rồi lấy cái bọc ở bên trong ra, mở ra, quả nhiên là bánh rán, đưa một cái cho Vương Bảo Sơn, Vương Bảo Sơn cầm bánh rồi nói: “Ngươi vất vả rồi.” Sau đó ăn từng miếng lớn. Lại đưa cho Loan Loan hai cái, Loan Loan cầm một cái đưa cho Bách Thủ, bản thân thì cầm một cái, bốn người đứng ở trong vườn cây, vừa nói chuyện vừa ăn. “Còn phải chiết bao lâu thì mới xong?” “À, thêm một hai ngày nữa là xong việc.” “Còn phải phòng côn trùng sâu hại nữa!” “Cái này thì không cần phải vội, ngoài chợ có bán thuốc phòng côn trùng sâu bệnh cho cây ăn quả mà.” Loan Loan và Bách Thủ cứ câu nọ nối câu kia mà nói chuyện, Vương Bảo Sơn và Mai Tử thì lúc đầu còn ngại, chỉ ăn không nói chuyện, sau Vương Bảo Sơn không nhịn được, đứng ở bên cạnh Mai Tử thấp giọng hỏi gần đây nàng như thế nào. Loan Loan cảm thấy làm nữ nhân cổ đại thật không dễ dàng, yêu nhau mà ngay cả nói chuyện cũng phải đề phòng, thật là mệt mỏi, vì muốn giúp hai người, nàng liền kéo Bách Thủ ra bên ngoài đứng, ở bên ngoài che khuất bóng hai người ở bên trong, nếu có hai người ở phía dưới đi lên thì cũng không đến mức vừa nhìn đã thấy hai người họ đang nói chuyện. Hai người đó nói chuyện ở đằng sau, đằng trước nàng với Bách Thủ cũng lặng lẽ nói chuyện. Nán lại ở trong vườn cây ăn quả một lát, Loan Loan và Mai Tử liền xuống núi, xuống đến chân núi, hai người lại đi một vòng, đến ngã ba Loan Loan liền nói: “Xem ra dây khoai lang còn phải đi đến ngọn núi khác, sau núi nhà chúng ta có rất nhiều dây khoai lang.” Từ khi Loan Loan giúp nàng, Mai Tử cảm thấy Loan Loan thật sự là một người tốt, không nói lung tung chuyện của mình, người miệng kín như bưng mới đáng kết giao. Liền cười nói: “Không sao, dù sao trong nhà vẫn còn một ít dây khoai lang, hôm nay heo ăn cũng đủ.” Loan Loan lại cong môi cười, Mai Tử lập tức cảm thấy hơi xấu hổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]