“Bách Thủ………….” 
“Ừ.” 
“………Sao chàng lại cúi đầu, ta đang nói chuyện với chàng này” – Nam nhân này hay xấu hổ quá đi. 
Bách Thủ ngẩng đầu nhìn Loan Loan thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, lập tức ngồi thẳng người lên. 
“Bách Thủ , ta hỏi chàng một chuyện.” 
“Được.” – Bách Thủ nói. 
“Ta không phải là có bệnh gì chứ?” – Loan Loan chăm chú nhìn hắn. 
Bách Thủ sửng sốt không hiểu sao nương tử lại hỏi vậy, nên thành thật trả lời: “Bệnh của nàng không phải đã khỏi rồi sao?” 
“Vậy sao mỗi tối chàng đều ngủ ở phía ngoài? Cũng không ăn cơm cùng bàn với ta. “ 
Bách Thủ sững sờ nhìn Loan Loan, ánh mắt có chút kì quái, rồi cúi đầu không nói. 
Loan Loan thở dài, hỏi vậy cũng không được cái gì, nàng suy nghĩ một chút rồi uể oải nói: “Bách Thủ, nói thật cho chàng biết, hôm đó ta bị rơi xuống sông, có thể đầu va chạm vào cái gì đó khiến đầu óc mơ mơ hồ hồ, có đôi khi không nhớ được một số chuyện.” 
Bách Thủ ngẩn ra, nhìn nàng nghi hoặc. 
“Chúng ta thành thân đã bao lâu?” – Loan Loan nhìn hắn thật tình hỏi. 
“Nửa năm”. – Bách Thủ mở miệng nói, trong lòng có chút hiểu sự biến hóa của nương tử mấy ngày qua. Chẳng biết tại sao trong lòng hắn thấy có chút may mắn, cũng có chút lo lắng. 
Nương tử đối xử tốt với hắn, nói chuyện với hắn, cười với hắn vì nàng không nhớ được chuyện trước kia, cũng là không nhớ quá khứ của hắn. 
Hiểu rõ mọi chuyện xong, trong nháy mắt Bách Thủ cảm thấy cao hứng, nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sac-nong-gia/1586251/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.