Lúc ra cửa, Khang Ngôn còn đang suy nghĩ đến tột cùng là phải mặc chính trang, hay là mặc đồ bình thường đi chơi, Thẩm Bạch cười nói:“Là đi gặp cha mẹ chồng, đâu phải đi gặp đối tác đâu mà em lo lắng vậy.”
Vốn định chín giờ liền xuất môn đơn giản như vậy lại khiến hai người cãi nhau ầm ỉ đến 9 giờ rưỡi mới thật sự xuất phát.
Trên đường đi, ngay từ đầu Thẩm Bạch lái xe, Khang Ngôn đang suy nghĩ chuyện gì đó. Đợi lúc dừng đèn đỏ, Thẩm Bạch cầm lấy tay Khang Ngôn, mang theo tươi cười an ủi nói:“Đừng quá lo lắng, có anh ở đây.”
Khang Ngôn không nói gì, trừ việc y không biết nên trả lời hắn thế nào, càng nhiều cũng bởi vì trong nội tâm bắt đầu cảm động. Trong lúc này bỗng cảm thấy, mình đã có cái gọi là “ Người nhà ”.
Tầm 12h, ánh mặt trời trở nên chói mắt, bởi vì tuyết đọng nên toàn bộ cảnh vật cảm giác như đều trở nên sinh động, Thẩm Bạch nói qua một giờ nữa là có thể về đến nhà.
Nói thật, tuy mỗi năm đều về nhà một vài lần, nhưng mấy năm qua, chưa có lần nào Thẩm Bạch khẩn trương như lần này.
Sau khi chuyển khỏi nhà sống tự lập, Thẩm Bạch cơ hồ rất ít về nhà, nhưng đêm 30 vẫn cố về nhà ăn cơm. Chỉ là trên bàn cơm luôn tìm không cảm xúc hạnh phúc dĩ vãng, mặc dù mọi người đều cố gắng đem không khí sinh động lên, nhưng cuối cùng nhất đều cảm thấy bị cái gì đó đè nén.
Trong đó, để cho Thẩm Bạch khó chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-quy-vat-ngu-chi-luu-thang-dich-thinh-ha/209865/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.