*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa nhập thu sau, Khang Ngôn mới thật sự chuyển vào nhà Thẩm Bạch. Trước khi dọn nhà, Khang Ngôn cầm một ít đồ vật có thể cầm trên hai tay mang đi.
Còn lại vào món đồ không cách nào chuyển qua nhà Thẩm Bạch, lấy một ít đồ quan trọng nhét vào hộp giấy, đợi Thẩm Bạch đến đây liền cùng chuyển. Khang Ngôn không có thói quen luyến giường, chỉ là nhìn cái giường đã ngủ vài năm, cũng cảm giác mất đi thứ quen thuộc, trong nội tâm vẫn có chút không bỏ được, càng không nỡ rời đi căn phòng tràn đầy hương vị của mình.
Cũng may khí trời rất tốt, ánh mắt trời chiếu sáng cả căn phòng, rọi xuống quang ảnh rất mỹ lệ, lựa chọn thời gian dọn nhà lúc này quả không sai .
“Đã ổn chưa?”
Đang đếm lại mấy đồ trong hộp, nhìn quanh xem có cái gì sót lại không , Thẩm Bạch khẽ mở cửa, vui vẻ đứng nhìn Khang Ngôn.
“Cũng gần rồi, chỉ có những thứ này thôi, còn lại anh giúp em mang đi .”
Lúc hai người ôm thùng giấy xuống lầu, gặp được một ít hàng xóm nhiệt tình chào hỏi Khang Ngôn. Cũng sắp đến lúc phải phá bỏ nên cần dọn gấp đi nơi khác, trong hành lang từ trên xuống dưới đều là người đang dọn dẹp, so với dĩ vãng náo nhiệt hơn nhiều.
Nhìn quanh vài lần sau đó đóng hộp lại, Thẩm Bạch mang theo tà tà cười nhìn Khang Ngôn, nói:“Từ giờ trở đi, em thật sự trở thành người của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-quy-vat-ngu-chi-luu-thang-dich-thinh-ha/209860/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.