Phượng Mặc Khuynh lặng im, hắn sẽ không nói hắn yêu nàng ít hơn Yên, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận Yên chịu nhiều dày vò đau khổ. Từ nhỏ hắn thiếu đi tình thương, Lương phi mất sớm, tuy rằng Mẫu hậu luôn cố gắng chăm lo, yêu thương nhưng không thể bảo vệ hắn hoài được, đôi lúc hắn bắt gặp Yên bị mọi người xa lánh hất hủi vì không được Phụ Hoàng sủng ái. Cũng chứng kiến từng người bắt nạt hắn trả giá dần.
Phượng Mặc Yên quay sang hắn cáo lui " Ta đi trước, bên Khổng Tiếu Túc vẫn còn việc chưa xử lí xong đâu, hoàng huynh cáo từ "
Hắn gật đầu cũng quay đi ra khỏi Hoàng cung, Mộc Khả Hân, có hai người đang đau khổ vì nàng, nàng có biết không.
Trở lại trong doanh trại Tây Quốc, lúc này nàng đã tỉnh hẳn, đang nằm trên chiếc giường cao sang, tay cầm một quyển binh pháp. Không hổ là trại của Nhiếp Chính Vương quyền cao chức trọng, đối đãi khác hoàn toàn với binh lính bình thừơng.
Cửa trại được mở ra, một nam nhân tuấn mĩ bước vào trong, khuôn mặt nhuộm vẻ mệt mỏi, hắn thấy nàng bộ dạng hưởng thụ, nhíu mày "Ngươi muốn chết sớm đến vậy sao? Còn ngang nhiên nằm trên giường bổn vương, trộm sách bổn vương?"
Nàng thả cuốn sách trên tay từ tốn đáp " Nhiếp Chính Vương đại nhân, ta không có ý nằm trên giường ngươi, do chính ngươi bế ta lên đây. Sách đặt đó không phải để đọc à "
" Ngươi đang đùa với bổn vương?" Hắn cầm tờ giấy kề sát cổ nàng, nội lực thâm hậu của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-quoc-tranh-phi/1518529/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.