Hắn cứ định đi theo nàng hoài vậy sao? Mộc Khả Hân khí lạnh toả ra xung quanh, từ nãy đến giờ luôn bám theo nàng không tha. Phượng Mặc Khuynh đương nhiên cảm nhận được khí lạnh từ nàng, hắn không ngờ một tiểu thư chân yếu tay mềm có thể có khí chất như thế. “ Khả Hân, nàng muốn đi đâu?” Hắn đi vòng qua trước mặt nàng hỏi, nãy giờ nàng luôn đi vòng quanh, không mua hay ghé vào đâu. Mộc Khả Hân nhăn mi “ Đi đâu không có ngươi, xin mời Tam Vương Gia tránh ra, còn có phiền ngài gọi ta một tiếng Thất Vương Phi “ Phượng Mặc Khuynh tâm chợt nhói, hắn không cần gọi nàng Thất Vương Phi, nghe thật chói tai, nàng giận hắn sao? Sao lại cách xa hắn đến vậy “ Ta vẫn sẽ gọi nàng Khả Hân, hãy gọi ta Khuynh” Mộc Khả Hân im lặng, biểu tình này là sao? Như nàng đang thiếu nợ hắn vậy. Hắn vẫn mong chờ nhìn nàng, một tiếng nói như chim hoàng oanh vang lên phía sau “ Khuynh,ngươi cũng ở đây sao? A Khả Hân cũng ở đây, hai người đi chung?” Khổng Vân Khuê đi từ xa lại đứng kế bên Phượng Mặc Khuynh, cười nhìn hắn nhưng thấy Mộc Khả Hân thì nụ cười hơi cứng lại, sao hắn lại đi chung với nàng ta, không phải hắn rất chán ghét nàng sao. Mộc Khả Hân nhướng mày nhìn hắn, vị hôn thê của ngươi đến rồi kìa, Phượng Mặc Khuynh lạnh lùng đứng cách xa khỏi Khổng Vân Khuê, hắn đột nhiên có cảm giác không muốn bị nàng hiểu lầm. Khổng Vân Khuê thấy hắn né tránh thì trong lòng chợt trùng xuống, khi trước tuy hắn luôn lạnh lùng không biểu cảm nhưng vẫn quan tâm nàng, sao hôm nay lại vậy? Là do nàng ta? “ Khả Hân sao muội lại đi cùng Khuynh, Thất Vương Gia đâu? “ Nàng nhẹ nhàng hỏi nhưng cả hai đều nghe được sự khiển trách trong đó, ý chỉ nàng đã là nữ nhân có phu quân, sao lại đi chung với một nam nhân khác. Mộc Khả Hân cười lạnh, muốn dạy đời nàng, nằm mơ cũng đừng hòng. Phượng Mặc Khuynh khó chịu cau mày, xung quanh nổi lên khí lạnh làm Khồng Vân Khuê run lên. “ Khổng tiều thư là đang muốn nhìn thấy bổn vương sao? “ Từ trong đám người Phượng Mặc Yên đi ra, trường bào màu lục, tóc dài xoã xuống, tươi cười tuấn nhã nhưng nếu nhìn kĩ sẽ nhận ra tia sát khí. Hắn đến gần Mộc Khả Hân, một tay ôm eo nàng “ Hân Nhi, nàng chạy lung tung làm ta rất lo đấy “ “ Phượng Mặc Yên, sao ngươi tìm được đến đây?” Mộc Khả Hân hơi ngạc nhiên, hắn có thể tìm thấy nàng trong thời gian ngắn vậy sao? Phượng Mặc Khuynh không bất ngờ, hắn biết thực lực của Yên, chỉ thấy tiếc vì không được ở bên nàng nhiều hơn. Phượng Mặc Yên cười nhìn hắn, sau khi người của Hắc Tinh Môn về báo với hắn nàng đang đi chung với Tam ca hắn liền tức giận chạy đến. Là Hân Nhi còn yêu Tam ca hay là hắn đã động tâm với nàng? Nhưng kiểu nào hắn cũng không cho phép, Mộc Khả Hân chỉ là của một mình hắn, là Vương Phi của hắn. Khổng Vân Khuê cũng nhận thấy không khí không đúng, nàng biết Thất Vương Gia Phượng Mặc Yên luôn mang theo khuôn mặt tươi cười, nhưng hôm nay nàng cảm giác nụ cười của hắn không đúng lắm. Còn có Khuynh cũng vậy, dường như còn trầm lặng hơn. Nàng cười nói “Xin chào Thất Vương Gia, ta không biết ngươi cũng ở đây, thì ra Khả Hân đang đi chung với ngươi “ “ Haha, Vương phi của ta phải đi chung với ta,không phải tam tẩu cũng đi chung với Tam ca thôi “ Hắn cười đến vô cùng xinh đẹp, nhưng lại gây cho Khổng Vân Khuê cảm giác kì lạ run sợ. Phượng Mặc Khuynh đương nhiên hiểu ý hắn, hắn muốn cho hắn nhớ ra Mộc Khả Hân là Thất Vương Phi của hắn, còn Khổng Vân Khuê mới là thê tử sắp vô cửa của Tam Vương Gia. Khổng Vân Khuê xấu hổ đỏ bừng mặt “ Thất Vương Gia, ta chưa phải gì cả “ nàng hơi liếc qua Phượng Mặc Khuynh thấy hắn không biểu tình gì thì bỗng hụt hẫn. Mộc Khả Hân nhàm chán xem, bọn hắn không có gì thú vị hơn nữa sao? Thật tẻ nhạt. Phượng Mặc Yên thấy nàng buồn chán liền quan tâm “Hân Nhi nàng có mệt không, ta đưa nàng về phủ” Mộc Khả Hân cũng gật đầu đồng ý, nàng hết hứng thú đi dạo chơi rồi. Hắn cười tạm biệt hai người sau đó dẫn nàng đi. Phượng Mặc Khuynh hai đấm siết chặt nhưng nhanh lại thả ra, hắn có quyền trách ai? Chính hắn là ngừơi đẩy nàng ra xa, là hắn không cần tình cảm của nàng trước. Khổng Vân Khuê nhìn lên thấy hắn vẫn nhìn chầm chầm theo bóng lưng của Mộc Khả Hân, trong đôi mắt có chứa rung động, nàng hoảng hốt lo sợ cắn chặt môi “ Khuynh, chúng ta cũng đi thôi” “ Nàng tự đi chơi đi, ta hôm nay có việc phải về phủ “ Hắn lạnh nhạt xoay người đi. Khổng Vân Khuê kinh ngạc, tuy Phượng Mặc Khuynh luôn lạnh lùng, nhưng hắn vẫn không bao giờ đối xử với nàng vậy, hôm nay tại sao lại như thế. Ngón tay ấn sâu vô lòng bàn tay, tại nàng ta, Mộc Khả Hân sao? Trên đường đi về cả Mộc Khả Hân và Phượng Mặc Yên đều im lặng, nàng là vì không có gì để nói, hắn thì lại tức giận. Cuối cùng chịu không được Phượng Mặc Yên phải nói ra “ Tại sao lại đi với Tam ca? Nàng còn thích hắn?” Mộc Khả Hân ngước lên khó hiểu “ Ta không thích hắn “ mà nàng thích ai cũng đâu liên quan đến hắn. “ Không? Vậy tại sao lại đi với hắn, tại sao lại ngã xuống hồ mà không để hộ vệ đỡ lên, nàng biết... ta lo thế nào không?” Hắn gằn giọng hỏi, tuy hắn thở phào nhẹ nhỏm vì nàng phủ nhận không thích Tam ca, nhưng hắn vẫn không chắc chắn. Nàng ngạc nhiên, hắn lo lắng cho nàng? Tại sao? Hắn với nàng không phải chỉ là phu thê trên danh nghĩa thôi à? “Tại sao lại lo?” Phượng Mặc Yên tức giận, nàng không biết hắn thích nàng ư? Hắn làm bao nhiêu chuyện như vậy trong mắt nàng chỉ là phong lưu đùa giỡn? Hay tại nàng chỉ để ý đến Tam ca? “Tại sao lại lo? Mộc Khả Hân nàng còn không nhận ra ta thích nàng sao? Nàng có biết khi nàng mất tích ta có bao nhiêu lo lắng bao nhiêu đau buồn không? “ Mộc Khả Hân đớ ra, hắn là đang tỏ tình với nàng? Không phải xưa giờ chưa được ai tỏ tình, nhưng mà đối phương lần này thật sự làm nàng quá sốc đi. Người đã bỏ nàng trong đêm Đại Hôn, trách cứ nàng khi nàng đánh sủng thiếp của hắn. Giờ lại quay qua nói thích nàng. Thấy nàng không trả lời hắn mất mác rũ mi, quả nhiên nàng vẫn không động tâm với hắn, lần đầu tiên Tiêu Dao Vương hắn rơi vào trong tình thế này “ Đi về thôi” Nhưng dù sao nàng vẫn là Vương Phi của Phượng Mặc Yên hắn, hắn sẽ không buông tay nàng, rồi nàng sẽ yêu hẵn. Mộc Khả Hân theo hắn về Vương Phủ, nàng nghe Nhuỵ Nhi tường thuật lại Phựơng Mặc Yên khi ấy như nổi điên lên lục tung cả Vương Phủ tìm nàng. Còn Hạ Uyển cùng Viên Như Ngọc thì đột nhiên mất tích không ai tìm được. Nàng nghe xong cũng hơi kinh ngạc đồng thời đáy lòng cũng vì hành động của hắn mà xuất hiện gợn sóng. Còn có hai nữ nhân kia nàng đã tính xử lí nhưng có vẻ như có người đã ra tay trước nàng rồi. Trong thư phòng Phượng Mặc Yên ngồi trên bàn gỗ, hắn đưa mắt hỏi hắc y nhân kế bên “ Hai nữ nhân đó thế nào?” “ Bẩm chủ nhân, hai nàng đều bị xử dụng cực hình tra tấn “ Hắn không cảm xúc báo lại,hắn biết đằng sau khuôn mặt tươi cười như hoa của chủ nhân là một người đáng sợ. Phượng Mặc Yên nhếch môi, ai đụng đến Hân Nhi của hắn, đều không có kết quả tốt. Cũng trong tửu lâu, một nam nhân tuấn nhã lạnh lùng say sỉn ngồi tại đó, Si một trong tứ đại hộ pháp của Đoạ Hoa cung. Nếu Phượng Mặc Yên là Môn chủ Hắc Tinh môn, thì Phượng Mặc Khuynh lại là cung chủ của Đoạ Hoa cung, một trong hai tổ chức sát thủ số một của giang hồ. Hắn bước lại gần dìu Phượng Mặc Khuynh lên “Chủ nhân, nên về “ lần đầu tiên hắn thấy cung chủ lạnh như băng say sỉn. Phượng Mặc Khuynh đẩy tay hắn ra” Tránh ra, ta muốn uống,... tại sao? Hân Nhi... nàng ghét ta rồi? Nàng không muốn thích Mặc Khuynh ca ca nữa sao? Hân.. Hân Nhi.. “ Hắn lẩm bẩm đau hổ gục xuống bàn. Si ngạc nhiên nhìn hắn, Hân Nhi? Đó là ai? Không phải là tiểu thư Thừa Tướng Phủ Mộc Khả Hân đấy chứ? Cung chủ không phải luôn không để ý đến nàng sao? Sao bây giờ lại có bộ dáng này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]