CHƯƠNG 9
«Nếu ngươi thích, sau này ta đều niệm thơ cho ngươi nghe.»
.
Chỉ chốc lát sau đồ ăn đã được mang ra, Trương thẩm còn ân cần bảo mọi người mau ăn cho nóng.
Cả đám vừa ngồi nháo loạn đã đói rã ruột, hi hí cười rồi bắt đầu động đũa.
Cõi lòng mải miết nghĩ chuyện ban chiều, Dung Lạc chống đôi đũa có chút thất thần.
Ngay lúc sau, chính giữa bát của y đã tròn trĩnh một chiếc bánh nếp trắng muốt chẳng biết xuất hiện từ nơi nao.
Dung Lạc ngẩng đầu nhìn, Mộ Phù Sanh mỉm cười nhìn y: “Ngon lắm, nếm thử đi.”
Dung Lạc rũ mắt, bỗng đẩy bàn đứng dậy: “Xin lỗi, ta không thoải mái cho lắm, muốn về phòng trước.”
Không đợi ai kịp hiểu, y chỉ hướng mọi người gật đầu rồi xoay người vén rèm bước ra.
Từ Tịch Diễn đang gắp sủi cảo, nghe thấy vậy ngừng động tác, nhìn bóng lưng Dung Lạc rời đi một chút, lại đảo mắt nhìn Mộ Phù Sanh, kỳ quái hỏi: “Sư phụ, cậu ta làm sao vậy?”
Mộ Phù Sanh trầm mặc một hồi, cũng buông đôi đũa trúc đứng dậy: “Các ngươi cứ từ từ ăn đi.”
**
Vào đêm.
Mảnh trăng tròn vành vạch mà cao xa, ngọn gió giao hòa với bầu trời trong veo.
Ngoại trừ cơn gió đêm phe phất mang theo cái lạnh thì tất cả cảnh trí coi như hoàn mỹ.
Dung Lạc ngồi dựa vào tay vịn hành lang, ngẩn ngơ nhìn gốc mai trong viện.
Không lâu sau, có người nhẹ nhàng đặt lên vai y một kiện xiêm y.
Dung Lạc bật tỉnh nhìn lại.
Mộ Phù Sanh kéo vạt áo ngồi xuống bên cạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-quan-nhap-mong/8141/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.