CHƯƠNG 6
«Ngươi tin ta, ta nói ta có thể, vậy nhất định có thể.»
.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Dung Lạc lại nghe thấy có người gõ cửa “Bang bang”
Y mơ mơ màng màng dậy khỏi giường.
“Ai đấy?”
Vì vội vàng thức giấc, ngay cả xiêm y Dung Lạc cũng chẳng kịp mặc, mới vừa mở cửa, cơn gió rạng đông đã len vào cổ áo lỏng lẻo của y, lạnh đến mức Dung Lạc phải rùng mình.
“Công tử, sáng nay tình trạng bệnh nhân kia lại chuyển biến xấu rồi, người nhà người ta gấp đến độ đã chờ bên ngoài nửa canh giờ trước…”
A Thải cắm đầu cắm cổ nói liên hồi, giờ mới nhìn lại người đứng bên cửa, nhất thời thộn cả người: “Dung Lạc, sao ngươi lại ở đây?”
Dung Lạc khó hiểu nhìn nó, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Ngươi tìm Mộ Phù Sanh?”
“Ừ,” – A Thải giật mình, kiễng chân nhìn ngó phía sau Dung Lạc, “Công tử đâu?”
“Đừng nhìn nữa, hắn không có ở đây.”
A Thải kỳ quái: “Vậy công tử đi đâu?”
Nhớ lại chuyện đêm qua, bất giác mặt Dung Lạc ửng hồng: “Ta không biết, hình như cả đêm qua hắn không ngủ…”
A Thải còn muốn hỏi mà phía sau đột nhiên vang lên chất giọng trầm thấp của công tử nhà nó: “Họ đến thúc dục à?”
A Thải bị dọa giật thót tim, vội vàng quay lại hô: “Công tử?”
Dung Lạc thấy hắn, cơn ngái ngủ cũng lập tức lặn tăm.
Mộ Phù Sanh gật đầu: “Ta chuẩn bị xong rồi, lát nữa có thể xuất phát.”
Cũng không rõ rốt cuộc đêm qua hắn có nghỉ ngơi hay không, nét mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-quan-nhap-mong/8138/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.