CHƯƠNG 3
«Công tử nhà ai mà trù nghệ tinh xảo.»
.
Sau mấy ngày tuyết rơi, sắc trời chẳng những không quang tạnh mà lại bắt đầu đổ mưa.
Quá ngọ, một cậu thiếu niên mặc xiêm y xanh nhạt cắm đầu chạy như bay qua cánh cửa y quán.
Khi đã dừng lại, cậu thở hắt ra một hơi lạnh, theo thói quen cụp ô lại vung vung trên mặt đất, xoay người đi vào phòng trong.
Vừa đi còn vừa lầm bầm: “Mưa lớn quá trời, ướt hết cả rồi. Sư phụ cũng thật là, chẳng phải trước kia mấy chuyện khám tại gia đều do chính sư phụ đi đó sao…”
Nói đến phân nửa thì cậu bỗng im bặt.
Mộ Phù Sanh đang ngồi trước án thư ghi chép trong sảnh theo tiếng ngẩng đầu lên, liếc qua cậu một cái, đạm nhạt nói: “Đã dặn ngươi bao nhiêu lần rồi, ô dính nước thì đừng vung vẩy khắp nơi.”
Cậu thiếu niên lập tức líu lưỡi, cũng biết mình làm sai, cậu không cãi, gục mặt ủ ê đi vào bên trong buồng.
Đúng lúc A Thải bưng khay trà từ trong đi ra, thấy thiếu niên ỉu xìu lướt qua thì kỳ quái gọi lại: “Tịch Diễn ca, chẳng phải huynh tới Niên gia khám bệnh ư, sao lại trở về sớm thế?”
Từ Tịch Diễn lại càng thêm ỉu xìu: “Đừng nói nữa, người Niên gia bảo thấy ta lạ mặt, sợ kỹ thuật của ta không tới nơi tới chốn, không dám để ta kê đơn, nói là muốn hôm nào đó mời sư phụ tự mình đến xác nhận bọn họ mới yên tâm.”
“Hả, sao có thể như thế được.” – A Thải liếc qua Mộ Phù Sanh đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-quan-nhap-mong/8135/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.