Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 28



«Đương khi phong cảnh Giang Nam đẹp,, giữa lúc hoa rơi lại gặp người.»

.

Cứ thế giằng co với Lưu Ngọc Bạch mà chẳng mấy chốc mã xa đã tuột một đường tới cổng thành Nam.

Lưu Ngọc Bạch vén rèm nhìn ra bên ngoài, thấy cổng thành rộng mở, thông thoáng thì yên tâm, quay đầu mà cười với Dung Lạc: “Ra khỏi cổng thành rồi con cho ta biết phụ thân con đang ở đâu, chúng ta lập tức tới đó tìm hắn.”

Dung Lạc vô lực ỷ vào góc xe, chỉ thấy cả người khô ran khó chịu, ngay cả hơi thở phồng phộp cánh mũi cũng nóng dị thường, nghe gã vui vẻ bắt chuyện cũng chẳng còn hơi sức đâu đi đáp lại, chỉ mệt mỏi liếc mắt nhìn gã.

Mã xa vừa lăn bánh tới trước cổng thành thì đột nhiên có một đội ngũ vận trang phục quan sai rầm rập giục ngựa phi tới, còn cách một đoạn đã hắng giọng niệm to: “Trong thành Phụng Dương dịch bệnh lây lan nguy cấp, quan phủ có lệnh, phàm là bách tính trong thành, chưa có giấy chứng nhận của y quán thì không được ra khỏi thành!”

Bách tính trong thành xôn xao.

Lưu Ngọc Bạch nghe thấy thì biến sắc, nhỏm dậy xốc mành xe lên.

Tiểu phó ngồi bên ngoài có phần luống cuống, quay vào bên trong xe xin ý kiến Lưu Ngọc Bạch: “Lão gia, chúng ta không có giấy chứng nhận, e là không xuất thành được, phải làm sao bây giờ?”

Lưu Ngọc Bạch đưa mắt đánh giá tình hình bên ngoài.

Quan nha còn chưa chạy tới cổng thành.

Mấy chiếc mã xa xếp hàng trước xe của Lưu Ngọc Bạch cũng chừng như muốn mau chóng xuất thành, có chiếc nhân cơ hội quan nha chưa phi ngựa tới mà tăng tốc chạy lọt qua cổng thành.

Lưu Ngọc Bạch thấy thế thì mắt sáng ngời, cấp tốc giục giã tiểu phó: “Còn không linh hoạt lên chút, nhìn họ mà học tập, thúc ngựa nhanh lên!”

Tiểu phó “A” lên, sau đó vội vội vàng vàng quất roi.

Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, đội ngũ quan sai phi tới kịp lúc, ngăn cản lại cỗ xe: “Điêu dân phương nào nghe thấy quan phủ triệu lệnh còn không mau dừng xe!”

Tiểu phó cũng khá linh hoạt, vừa nghe thấy thì đảo mắt cái đã nhảy xuống xe, móc từ trong áo ra một thỏi bạc len lén luồn vào tay bị quan sai: “Lão gia nhà ta có việc gấp phải về nhà thăm người thân, mong quan gia châm chước cho ạ.”

Vị quan sai vẻ mặt nghiêm chỉnh, lúc này đang ngồi trên mình ngựa cao to, không nhận bạc tiểu phó đưa lên mà chỉ nhìn vào trong xe thăm dò: “Có giấy chứng nhận của y quán nào không?”

“Ôi, nào có kịp?” – tiểu phó ủ ê nói: “Chúng tôi cũng vừa mới biết là cần phải có giấy chứng nhận mới được ra khỏi thành mà.”

Dè đâu vị quan sai liền đáp ngay: “Vậy cũng không sao, chúng ta có dẫn theo một vị đại phu tới đây, để hắn khám cho các ngươi xong, nếu không mang mầm bệnh thì có thể xuất thành ngay,” – nói rồi quan sai xoay người nhảy xuống ngựa – “Người trên xe mau xuống!”

Tiểu phó nghe thấy vậy thì nhất thời ngẩn ra, sau đó mới hoảng hốt kêu lên: “Lão gia nhà ta thân thể khỏe mạnh, không có bất luận bệnh tật gì hết, sợ là không cho đại phu bắt mạch đâu.”

Vị quan sai bắt đầu mất kiên nhẫn: “Có bệnh hay không bệnh cũng phải khám, bảo người trong xe xuống ngay lập tức, còn cố đùn đẩy làm gì!”

Tiểu phó nghe xong thì thần hồn cũng run run, xoay người chạy về xe, thò đầu vào trong khẽ thông báo với Lưu Ngọc Bạch: “Lão gia, mau xuống đi được không ạ?”

Tuy rằng lúc này đây tinh thần Dung Lạc không còn minh mẫn là bao, nhưng y cũng im lặng mà nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, thấy thế thì không nhịn được mà bật cười.

Lưu Ngọc Bạch không biết Dung Lạc có bệnh trong người, thấy y cười còn kinh ngạc hỏi y: “Dao nhi, ngươi cười gì vậy?”

Dung Lạc lắc đầu, thều thào đáp: “Bên ngoài đang thúc giục kia, sao thúc thúc còn không xuống đi?”

Rốt cuộc Lưu Ngọc Bạch cũng nhận ra Dung Lạc có gì đó bất ổn, gã đột nhiên nghiêng người giơ tay đặt lên trán y, sau đó lập tức rút tay về: “Chuyện gì thế này, sao trán ngươi nóng vậy?”

Dung Lạc dựa cả người vào thành xe: “Dung Lạc sớm đã mắc bệnh nặng mà, sao thúc thúc lại không quan tâm ta vậy chứ?”

“Ngươi…”

Lưu Ngọc Bạch kinh hãi, lời còn chưa kịp thốt ra tiếng nào, mành xe đã bị ai đó xốc lên.

Đôi mắt tím sẫm quen thuộc lọt vào trong tầm mắt, Dung Lạc mừng thầm.

Mộ Phù Sanh lẳng lặng đứng bên ngoài mã xa, quan sát Dung Lạc một phen, xác định y không sao mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn sang Lưu Ngọc Bạch: “Ta là đại phu, thỉnh nhị vị theo ra xuống xe.”

***

Khi Mộ Phù Sanh ôm Dung Lạc trở về y quán, bên ngoài cửa đã đứng đợi đầy người với tâm trạng lo lắng nôn nao.

Thấy hai người trở về, A Thải nhanh nhảu ra đón trước nhất, miệng mồm hô to: “Công tử, người đã về?”

Vừa định bụng hỏi chút chuyện Dung Lạc với cái vị thúc thúc kỳ quặc kia thì đập vào mắt nó là Dung Lạc đang cuộn mình nằm trong lòng Mộ Phù Sanh, không có lấy một chút nhúc nhích, A Thải kinh hãi: “Cậu ấy làm sao vậy, rõ ràng sáng nay lúc ra ngoài vẫn khỏe lắm mà?”

Mộ Phù Sanh cau mày: “Y sốt rất cao, thần chí đã mê man rồi, e tình hình không khả quan.” – ngập ngừng một chút, mới hỏi: “Chuyện lần này…”

Lời chưa dứt, A Thải đã hiểu ý mà lắc lắc đầu: “Tịch Diễn ca đã bàn bạc với đệ tử rồi, lão gia và phu nhân chưa biết chuyện này đâu.”

Mộ Phù Sanh gật đầu: “Ngươi nhanh đi chuẩn bị, ta lập tức thi châm cho Tiểu Lạc.”

A Thải nghe thấy thì không khỏi sửng sốt: “Công tử…”

Lúc này Từ Tịch Diễn cũng vội vã đuổi kịp tới nơi, vừa nghe thấy hai chữ “thi châm” thì hít mạnh một ngụm khí: “Thi… thi châm?”

Mộ Phù Sanh không giải thích nhiều, chỉ rảo bước nhanh chóng vào trong y quán: “Ta đã tính toán kỹ lưỡng các huyệt vị cần thi châm rồi, có hữu hiệu hay không, thử một lần là rõ.”

Mãi tới đây Từ Tịch Diễn mới hoàn hồn, tức tốc đuổi theo: “Sư phụ! Chẳng phải sư phụ đã sớm phối được phương thuốc trị liệu rồi hay sao, chỉ còn thiếu một vị thuốc nữa thôi… Chúng ta cũng tìm kiếm mấy hôm nay rồi mà, sư phụ đừng nóng lòng nhất thời, chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi, hôm khác chúng ta phái nhiều người cùng lên núi lần nữa, biết đâu lại…”

“Không chờ được nữa!” – Mộ Phù Sanh ngắt lời Từ Tịch Diễn: “Vị thuốc đó không bình thường, lại ưa sống ở những nơi khô nóng hanh hao, Phụng Dương nằm phía bắc Giang Hoài[1], quanh năm lạnh lẽo, ngươi ta có đạp nát cả ngọn núi cũng chưa chắc đã tìm thấy.”

A Thải và Từ Tịch Diễn nghe vậy cũng chỉ đưa mắt nhìn nhau, hai trái tim đồng thời rớt xuống đáy vực.

Mấy hôm nay tiếp xúc nhiều với căn bệnh, nội tâm ai cũng rõ muốn trị được bệnh này tuyệt đối không thể nóng lòng cầu thành được đâu.

Trước đã có mẫu thân Dung Lạc, sau lại thêm một Trần tiểu công tử, đó đều là những người thi châm mà chết.

Năm đó Dung gia cho mời đại phu có sở trường về châm pháp, Phùng Quý cũng là một đại phu lừng lẫy thanh danh diệu thủ… vậy, điều họ không tài nào thực hiện được, lẽ nào Mộ Phù Sanh lại nắm chắc đến mười phần?

Mộ Phù Sanh đã đi vào bên sâu bên trong, thấy cả hai vẫn đứng như trời trồng thì quay đầu lại quát lớn: “Còn không mau chuẩn bị!”

A Thải bị khiển trách hoen đỏ cả mắt, ngay cả tiếng “Công tử” cũng không sao thốt nổi thành lời.

Những đệ tử khác trong y quán đều đứng lặng một bên, không ai dám nói năng câu nào.

Với những căn bệnh chưa từng có tiền lệ, lúc nào cũng cần phải có một phương pháp trị liệu tương ứng, mà muốn biết phương pháp ấy có hiệu quả hay không thì cần phải có một bệnh nhân đi đầu thử nghiệm.

Không ngờ công tử lại chọn Dung Lạc.

Về phần tư tưởng, chọn Dung Lạc đã nặng đến không thể nặng thêm được nữa. Không ai mong Dung Lạc sẽ xảy ra cơ sự gì cả, lại càng không mong công tử sơ sẩy, thế nhưng tình thế lúc này quả thật không còn biện pháp nào để chọn nữa.

Một quãng lâu, Từ Tịch Diễn bỗng buông tiếng thở dài thườn thượt từ miệng, vỗ nhè nhẹ lên vai A Thải: “Mau đi chuẩn bị thôi…”

**

A Thải chuẩn bị đồ xong xuôi đưa tới phòng đã bị Mộ Phù Sanh đuổi nhanh ra ngoài, sau đó không bao lâu thì gọi to Từ Tịch Diễn vào.

Một canh giờ sau, cánh cửa phòng ngủ y quán vẫn đóng cửa im ỉm.

Tất cả mọi người đều mang vẻ ngưng trọng mà đăm đăm đứng bên ngoài, không ai phát ra một âm thanh dù là nhỏ nhất, chỉ có mình A thải cúi đầu ngồi bệt bên hành lạnh kế bên, tay nắm chặt khăn, hai mắt đỏ bừng.

Có người đi lại khuyên nó: “A Thải, đừng khóc. Vừa nãy công tử có hơi nghiêm khắc nhưng không phải có ý trách ngươi đâu, ngươi xem, Dung Lạc đã thế này rồi… so với chúng ta, công tử còn nóng ruột hơn nhiều.”

A Thải ngẩng đầu nhìn: “Này ta biết,” – đôi mắt chớp đỏ: “Nhưng mà, nhưng mà…”

~

Mấy ngày trước, khi tân y quán còn chưa sửa sang xong, Dung Lạc đã từng dẫn A Thải đi dạo sang tòa nhà Dung gia.

Hôm ấy thời tiết trong lành, A Thải lại thấy được nét tươi cười hiếm hoi của Dung Lạc, nó đi theo y vào trong hoa viên, nơi có một dao trì nho nhỏ.

Mà kể cũng lạ lùng, nơi ấy lâu ngày không có người cư ngụ mà hoa viên nhỏ ấy lại như được ai đó chăm chút thường xuyên, dao trì bên cạnh dào dạt hoa sen đua nở, hương thơm lan tỏa tứ phía.

Dung Lạc dẫn theo A Thải khua khoắng trong đám cỏ dại um tùm, mất một lúc lâu sau mới tìm thấy một tấm bia đá nhỏ lẩn trong góc sân.

A Thải tò mò dòm xem thì chỉ thấy trên tấm bia đá có khắc câu thơ nắn nót thanh mảnh: “Kết tóc làm phu thê, ân ái trọn đôi đường.[2]“

A Thải hỏi y: “Đây là cái gì vậy?”

Dung Lạc đáp: “Đây là cha ta viết cho mẹ ta.”

A Thải chớp chớp mắt, sau đó ngân dài: “Nga —— ta hiểu rồi.”

Dung Lạc bật cười, y ngồi xổm xuống, lấy từ bên hông ra một chiếc thẻ bài bằng gỗ, đầu tiên là dùng cành cây đào đào một hố nho nhỏ bên cạnh tấm bia đá, sau đó cắm tấm mộc bài sâu xuống.

A Thải nhỏm đầu lén xem, thấy trên mặt tấm mộc bài có khắc câu thơ: “Chính tại Giang Nam hữu tình cảnh, hoa rơi nhất khắc lại phùng quân.[3]”

Chẳng qua là câu thơ này không được hay bằng câu thơ trên bia đá kia, thậm chí còn kém xa mấy độ.

A Thải không hiểu, tò mò hỏi: “Thế đây là cái gì?”

Dung Lạc đấp bùn đất lại hố, đứng dậy lấy chậm giẫm lên cho chắc chắn: “Đây là ta biết cho công tử nhà ngươi.”

“Hả?” – đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì một tay chỉ vào y, tay kia ôm bụng mà cười ha hả – “Ngươi… ngươi…”

Vậy nhưng Dung Lạc vẫn thản nhiên mà hỏi ngược lại nó: “Ngươi cười cái gì, thủ thơ này là vừa vặn rồi, thâm ảo quá chỉ sợ công tử nhà ngươi xem không hiểu.”

A Thải càng cười ngặt nghẽo hơn, đến mức không sao mà ngừng cho được: “Ngươi viết cái này làm gì?”

Dung Lạc ngừng một lúc, đầu khẽ cúi: “Hôm nay ta dẫn ngươi tới đây là muốn nhờ ngươi một việc, nếu một ngày nào đó ta ra đi thật, nhất định ngươi phải phìm cách dẫn hắn tới đây nhìn.”

Tiếc rằng chuyện này A Thải không thể giấu diếm, ngay hôm sau nó đã rành mạch kể lể cho công tử nghe, một chữ cũng không sót.

Một phần là vì nó thấy dáng vẻ chăm chú của Dung Lạc thật khả ái và mắc cười lắm, nó không quản được cái miệng thẳng tuột của mình. Còn mặt kia là sau sự việc của An Nam thế tử, công tử đã nghiêm khắc mà dặn nó rằng – nếu Dung Lạc còn nói chuyện gì cho nó nghe thì tốt nhất là đừng có mà ém nhẹm đi.

Kỳ thực Dung Lac rất nhạy bén, y chỉ muốn dùng phương pháp cho Mộ Phù Sanh hay, nếu quả thật hắn không thể chữa trị cho y cũng đừng vì thế mà dằn vặt hay chán nản, cố gắng dựa vào phương cách chữa trị tốt hơn mà chữa cho thật nhiều người bệnh.

Ly biệt những bốn nay, hắn và y gặp lại nhau đã là may mắn lắm rồi.

Nhưng có một điểm mà Dung Lạc chưa từng cẩn thận suy nghĩ qua, nếu lần này thật sự phải ly biệt, vậy phải dùng bao nhiêu năm mới có thể tương phùng?

Mộ Phù Sanh chưa từng không hiểu ý Dung Lạc, đó cũng là nguyên do vì sao mà hắn tra cứu kỹ lưỡng các huyệt cần châm sau mới chọn Dung Lạc làm người đầu tiên thử nghiệm.

~

Thời gian đằng đẵng trôi qua, cánh cửa phòng ngủ đột nhiên bật mở, Từ Tịch Diễn hớt hải chạy từ trong ra: “A Thải! A Thải!”

Không khí bên ngoài vốn đã yên tĩnh và trầm lặng, Từ Tịch Diễn vừa hô lên mấy tiếng lại càng khiến mọi người thắt lòng hơn, ai nấy đều quay ra nhìn cậu.

A Thải đứng bật dậy: “Ta đây!”

Từ Tịch Diễn vội vã nói: “Mau đi lấy bồn nước nóng!”

A Thải nhanh lẹ đáp, xoay người chạy vèo đi.

Những người đứng chung quanh thấy sắc mặt Từ Tịch Diễn không tốt thì tâm trạng đều trùng xuống, Trần Duyệt đi đầu tới hỏi: “Tình huống thế nào rồi?”

Trán Từ Tịch Diễn mướt mồ hôi, nghe vậy thì đầu tiên là lấy tay lau một lượt, sau đó thì ói ra một ngụm thở dài thiệt dài, cuối cùng của cuối cùng mới toét mỏ cười: “Thi châm rất thành công, tạm thời Dung Lạc đã thoát khỏi nguy hiểm.”

Thằng tiểu từ này, còn cố tình thừa nước đục thả câu!

Nghe được tin tức tốt lành, ai cũng không rảnh rang mà đi bắt bẻ với Tịch Diễn, nơi nơi lập tức hớn hở hoan hô.

Tuy rằng Dung Lạc hãy còn hâm hấp sốt, Mộ Phù Sanh cũng nhấn mạnh rằng: muốn bệnh tình được diệt trừ tận gốc vẫn cần phải dùng phương thuốc đặc trị. Song đây đã là một tin mừng khó tin lắm rồi, toàn bộ y quán đều reo hò ẫm ĩ, đến độ còn muốn đốt pháo ăn mừng.

Chuyện này, ban đầu Mộ gia phu phụ bị giấu diếm nên không hề hay biết, cho đến mấy ngày hôm sau mới rõ đầu đuôi ngọn nguồn.

Ngay khi tin tức vừa tới tai, Mộ Trầm Khanh đã vô cùng tức giận, chẳng biết ông lôi đâu ra cây thước gỗ tiên sinh vẫn thường dùng trong học đường, vừa lăm lăm trong tay đi tìm nhi tử nhà mình vừa gặp người đi qua hùng hổ hỏi: “Nói mau, thằng ranh Mộ Phù Sanh đi đâu rồi?”

Chẳng là không biết rằng, lúc này đây Mộ Phù Sanh đang lôi kéo Dung Lạc mới qua cơn bệnh nặng nhằm thẳng dao trì bên Dung trạch mà đi.

Thấy hắn cứ phăm phăm tiến về phía trước như thể mục đích điểm đến đã rạch mạch lắm lắm thì Dung Lạc mới nhen chút chột dạ: “Ngươi không đi xem bệnh cho người ta, dẫn ta tới đây làm gì?”

Mộ Phù Sanh không đáp, căn cứ theo như A Thải mô tả, hắn cúi đầu tìm kiếm trong lùm cỏ.

Tìm một lúc lâu cho tới khi đẩy ra cả mảng lớn cỏ linh lăng trong góc sân, Mộ Phù Sanh mới thấy quả có một tấm bia đá nho nhỏ, bên cạnh cắm một khối mộc bài con, mặt trên khắc chữ, vừa nhìn đã biết là do Dung Lạc viết.

Mộ Phù Sanh xoay người, chỉ vào tấm mộc bài, lạnh lùng nhìn y: “Ngươi đây là có ý gì hả?”

Dung Lạc cúi đầu không dám nhìn hắn: “Ha, cái gì có ý gì cơ…”

Mộ Phù Sanh trông dáng vẻ của y mà vừa tức vừa buồn cười, không lưu tình mà gõ gõ tay lên trán y: “Ngươi là đồ ngốc! Có ai lại giống ngươi hả, người còn chưa chết đã vội đi dựng bia cho mình.”

Dung Lạc kinh ngạc ngẩng đầu: “Ta chỉ…”

Mộ Phù Sanh nhìn y, ánh mắt chăm chú: “Chỉ cái gì?”

Dung Lạc lại vội vàng cúi đầu xuống, ngập ngừng thật lâu mới thỏ thẻ thành lời: “Ta chỉ sợ có vạn nhất…”

Mộ Phù Sanh nghiền ngẫm nhìn y một lúc lâu, sau đó hắn buông tiếng thở dài, kéo y vào lòng: “Bây giờ còn có vạn nhất nữa không?”

Dung Lạc khẽ cười: “Không có.” – thâm tâm lại đem cái thằng nhóc A Thải lắm mồm ra mà mắng cho nghiêng trời ngả đất.

¤______________

1. Giang Hoài – tên như nghĩa, Giang: Sông lớn (Trường Giang) và Hoài là sông Hoài. Theo wiki còn gọi là Hoài Hà hay Hoài Thủy.

Để biết thêm chi tiết thì mọi người tự nhấp vào link nhé, Tiếng Việt cả nên yên tâm là đọc hiểu.

Mình chỉ nhấn mạnh một điểm rằng.

Sông Hoài chảy qua miền bắc các tỉnh An Huy và Giang Tô. Và nếu không nhầm thì mình từng nhắc đến tỉnh An Huy trong chương 22 rồi đó. Vâng, Phụng Dương thuộc An Huy đó, nhà các bạn trẻ đó, không lẫn đi đâu được :”>

2. Câu nguyên gốc do Tô Thức viết “Kết tóc làm phu thê, ơn nghĩa trọn đôi đường”. Nhưng trong đây chị Hồng Trang lại đổi thành hai chữ “ân ái” nên mình cũng đổi thành ân ái, cho nó đúng kiểu =))

3. Hợm, câu thơ Dung Lạc viết cho Mộ Phù Sanh là câu thơ em ấy tự nghĩ, và tất nhiên như thế thì bạn Mộ Phù Sanh của chúng ta mới đọc hiểu được =) mà cũng vì thế mà chỉ khổ mình ngồi vắt óc ra mà nghĩ cách chế thôi T-T Vậy nên không có câu nguyên gốc hay nguồn gốc xuất xứ nổi tiếng nào nhé, chết cái khoản thơ ca T-T

Câu đây nè, ai dịch được hay hay thì bảo mình với T-T

“正是江南好风景, 落花时节又逢君.”

Hán việt:

“Chính thị Giang Nam hảo phong cảnh, lạc hoa thì tiết hựu phùng xuân.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.