CHƯƠNG 28
«Đương khi phong cảnh Giang Nam đẹp,, giữa lúc hoa rơi lại gặp người.»
.
Cứ thế giằng co với Lưu Ngọc Bạch mà chẳng mấy chốc mã xa đã tuột một đường tới cổng thành Nam.
Lưu Ngọc Bạch vén rèm nhìn ra bên ngoài, thấy cổng thành rộng mở, thông thoáng thì yên tâm, quay đầu mà cười với Dung Lạc: “Ra khỏi cổng thành rồi con cho ta biết phụ thân con đang ở đâu, chúng ta lập tức tới đó tìm hắn.”
Dung Lạc vô lực ỷ vào góc xe, chỉ thấy cả người khô ran khó chịu, ngay cả hơi thở phồng phộp cánh mũi cũng nóng dị thường, nghe gã vui vẻ bắt chuyện cũng chẳng còn hơi sức đâu đi đáp lại, chỉ mệt mỏi liếc mắt nhìn gã.
Mã xa vừa lăn bánh tới trước cổng thành thì đột nhiên có một đội ngũ vận trang phục quan sai rầm rập giục ngựa phi tới, còn cách một đoạn đã hắng giọng niệm to: “Trong thành Phụng Dương dịch bệnh lây lan nguy cấp, quan phủ có lệnh, phàm là bách tính trong thành, chưa có giấy chứng nhận của y quán thì không được ra khỏi thành!”
Bách tính trong thành xôn xao.
Lưu Ngọc Bạch nghe thấy thì biến sắc, nhỏm dậy xốc mành xe lên.
Tiểu phó ngồi bên ngoài có phần luống cuống, quay vào bên trong xe xin ý kiến Lưu Ngọc Bạch: “Lão gia, chúng ta không có giấy chứng nhận, e là không xuất thành được, phải làm sao bây giờ?”
Lưu Ngọc Bạch đưa mắt đánh giá tình hình bên ngoài.
Quan nha còn chưa chạy tới cổng thành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-quan-nhap-mong/1858306/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.