CHƯƠNG 23
«Hắn thì vì y làm nhiều lắm,
từ ấu thơ cho tới hiện tại, vẫn không rời không bỏ.»
.
Bởi mấy ngày sốt cao liên miên không lùi, gần đây Dung Lạc rất khát ngủ.
Thường mỗi sáng thức giấc đã thấy mặt trời đỏ quạch treo đỉnh đầu, dùng xong bữa trưa, uống xong bát thuốc lại bò lên giường, đến khi tỉnh dậy đã là khi ráng chiều ngả từ đằng Tây, ăn cơm tối xong lại lăn ra ngủ tiếp.
Y vốn là người hám ngủ, giờ đảo lại cũng thấy nhàn rỗi thảnh thơi.
Hôm đó, Dung Lạc tỉnh giấc theo nhịp sinh học, thấy trăng sao đã giăng đầy trời, cũng mờ mịt không biết là giờ nào.
Trong phòng yên ắng, hiển nhiên Mộ Phù Sanh chưa về.
Như thường lệ, Dung Lạc nghiêng đầu nhìn về phía bức tường của tiểu viện phía ngoài song cửa.
Bên kia bức tường của tiểu viện thấp thoáng mái đình mờ tro, đình được lợp bằng loại ngói có hoa văn ngũ sắc lưu vân tinh xảo, mặc dù đã bị bóng tối ngã đi sắc màu vốn có, nhưng nương theo ánh trăng vẫn có thể nhìn rõ từng góc từng cạnh, phảng phất như lại được trông thấy dáng dấp thân thuộc xưa kia.
Trên bức tường của tiểu viện có một ô cửa vuông con con, khung cảnh bên trong ô cửa một thời ấy, gần như chỉ cần nhắm mắt lại Dung Lạc cũng có thể miêu tả tinh tường tới từng chi tiết.
~
Mộ trạch và Dung trạch đã từng nằm kề cận nhau, tiểu viện của Mộ Phù Sanh ở sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-quan-nhap-mong/1858301/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.