CHƯƠNG 19
«Ta thích ngươi, ngươi cho ta một cơ hội, có được hay không?»
.
Đường phố tân xuân không còn vẻ náo nhiệt như ngày thường mà thay bằng một tấm áo khoác trong trẻo và lạnh lùng hơn, có lẽ vì rằng giờ này ai nấy cũng đều đang trong nhà đoạn tụ với gia đình rồi.
Vòng vo vài vòng trong khu chợ nhỏ, chẳng ngờ lại bắt gặp một người quen ngoài ý muốn trước cửa tửu quán.
Trầm Tiềm Nhiên vận một thân gấm vóc cùng đôi ngoa được thêu thùa tinh xảo, bộ trang phục bó chặt lấy người, bên cạnh có mấy gã tôi tớ, trước người là một con ngựa trắng muốt cao to, trông có vẻ như đang chuẩn bị cưỡi ngựa.
Không hổ là phú quý thiếu giá, chỉ với thân trang phục cầu kỳ kia đã khiến ai nấy đi ngang qua cũng phải ngoảnh mắt hiếu kỳ nhìn ngắm.
Biết chắc chạm mặt gã ta chẳng hay ho chút nào.
Dung Lạc cau mày, định bụng giả bộ không trông thấy xoay người bỏ đi, chẳng ngờ Trầm Tiềm Nhiên đã sớm thấy y mà hô to gọi nhỏ: “A, kia chẳng phải là Dung Lạc sao!”
Dung Lạc khựng lại, sau đó rảo bước nhanh hơn.
Nhưng chưa đi được bao xa, trước mặt đã nháng lên bóng người, Trầm Tiềm Nhiên tủm tỉm cười chắn lối đi của y: “Dung Lạc à, sao ngươi phớt lờ ta vậy chứ?”
Đúng là đi đâu cũng gặp gã này, Dung Lạc chán nản lảng sang hướng khác.
Trầm Tiềm Nhiên cũng đuổi theo, bản mặt trưng vẻ buồn buồn tủi tủi: “Sao ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-quan-nhap-mong/1858297/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.