Edit: Mạc Thiên Y
So với lúc đến kinh hoảng lo lắng, đường trở về trái lại giống như thu du (du lịch mùa thu),rất nhàn nhã. Yến Hoằng Chân làm như cũng không vội hồi kinh, mà cùng vợ con chậm rãi ngồi trên xe ngựa. Tất nhiên, Hoài An vương Chu Bình cũng trở về cùng họ, đến giờ Tô Tuệ Nương còn nhớ rõ dáng vẻ kịch liệt tranh luận của cậu trước mặt hoàng thượng.
“Duyên tỷ nhi là ân nhân cứu mạng nhi thần, nhi thần không đi, muốn tận mắt thấy muội ấy khỏe hẳn mới được.”
Kể cũng lạ, đứa con trai mọi ngày đến cả lớn tiếng cũng không dám nói, lúc nào cũng trông có vẻ nhu nhược khép nép, thế mà lần đầu tiên ở trước mặt mình kiên định biểu đạt suy nghĩ trong lòng. Chu Trọng Quốc chăm chăm nhìn cậu một lúc lâu, mới trong lúc Yến Hoằng Chân và Tô Tuệ Nương quỳ trên đất liên thanh hô không dám, trầm mặc gật đầu.
Hơn nửa tháng sau, bọn họ rốt cuộc về đến Thượng Kinh.
Đã sớm nhận được tin, Tô Văn, Lâm thị, Thường Nhuận Nga đã chờ ở cổng thành từ sớm, người một nhà gặp nhau tất nhiên kích động không thôi, đặc biệt Lâm thị ôm Duyên tỷ nhi không ngừng rơi lệ, cảnh tượng thành ra trong mừng rỡ mang theo vài tia chua xót.
“Đại nạn không chết tất có hậu phúc.” Lâm thị nức nở xoa đầu Duyên tỷ nhi: “Cháu ngoan, cháu gái ngoan.”
Một đường vào cửa nhà, Tô Tuệ Nương bị Thường Nhuận Nga kéo tay lại, nhìn từ trên xuống, trên mặt mang theo vài tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-qua-phu-den-quy-phu/2006673/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.