Edit: Mạc Thiên Y
Đại quân Yến Hoằng Chân xuất phát được nửa tháng, Tô Tuệ Nương gặp lại Hoắc Cương. Vẫn như trước kia, y vẫn dáng vẻ khí phách hào hùng, chỉ là người dường như có hơi đen, trông đầy dãi gió dầm sương. Vào nhà, không nói hai lời, trực tiếp ôm lấy nha đầu béo đang nhãy cẩng trên nệm, giơ cánh tay tung lên vài cái, cười to nói: “Cháu gái ta lại mập lên rồi, tốt! Là một đứa bé khỏe mạnh.”
Tô Tuệ Nương xem như đã biết thói quen thích tung con của Yến Hoằng Chân rốt cuộc là học từ ai, bảo Mộc Hương dâng trà tới, Tô Tuệ Nương cười nói: “Cậu đi quan ngoại một chuyến chính là hơn nửa năm, đến cả tin tức cũng không truyền về, thực khiến cháu và Hoằng Chân lo lắng.”
“Ha ha ha…” Hoắc Cương cười lớn nói “Ở trên lưng ngựa cả một đời, nào chịu ngồi yên!” Vừa nói liền từ trong lòng ngực móc ra cái hộp, mở ra xem, Tô Tuệ Nương không khỏi khẽ hít một hơi lạnh, chỉ thấy trên tấm vải nhung đỏ, nằm tám viên trân châu to chừng quả đấm, lóe ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt. Trân châu mặc dù quý nhưng cũng không hiếm, mà cái khó là kích cỡ, tỉ lệ, trân châu bề ngoài tốt như vậy, hơn nữa còn là cả tám viên, đủ xưng một câu vô giá rồi.
“Nào Duyên tỷ nhi, đây là Cữu gia gia cho con, có thích không?” Hoắc Cương cười to đùa nha đầu béo trong lòng.
Duyên tỷ nhi rất ứng với tình thế tròn mắt, liên tiếp nhìn trân châu trong hộp, ô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-qua-phu-den-quy-phu/2006635/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.