Bốn năm ngày sau, Chu thị chuẩn bị trọng lễ đến thăm. Hôm nay thị mặc áo sam màu xanh đen, bên dưới là váy xám, đầu tóc chỉn chu cột sau ót, vấn thành búi tóc tròn, trên búi tóc chỉ cắm mỗi một cây trâm bạch ngọc. Thị đã có được lời chắn chắn của Tô Tuệ Nương, biết đối phương nguyện ý giúp con rể nhà mình một phen, thế cho nên hôm nay là đặc biệt đến cám ơn. Nhưng thị tính tình thật thà chất phác, lại không biết ăn nói, dẫu trong lòng biết ơn cũng không biểu đạt rõ. Rốt cuộc gấp đến đầu đầy mồ hôi.
Tô Tuệ Nương thấy thế, lập tức gọi Mộc Hương ôm khuê nữ béo ra cứu nguy. Đứa bé cả người thơm nức mùi sữa, quả nhiên là có thể dẫn dụ ánh mắt và sự quan tâm của đám phụ nữ nhất. Chu thị sắc mặt nhu hòa vuốt ve gương mặt non nớt của con bé, giọng chân thành nói: “Lần trước gặp ở Hầu phủ, hãy còn là đứa bé xíu xiu nằm trong tã lót nha, bây giờ đã lớn như vậy.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy liền cười nói: “Nha đầu này là đứa tham ăn, trên người ấy mà toàn mỡ không!”
“Con nít ăn nhiều, mới là phúc phận đấy!” Chu thị hiển nhiên không đồng tình: “Như Xuân Ca nhi nhà thím mới đáng rầu, hễ đến bữa cơm là khó khăn.”
Yến Hoằng Xuân là con trai út của Chu thị, phải nói là trai già nhả châu, dĩ nhiên là nâng niu cưng chiều hết cỡ, có điều nghe nói đứa bé kia từ khi sinh ra thân thể không được khỏe, thỉnh thoảng hay sinh bệnh. Nhắc đến Yến Hoằng Xuân thì không khỏi không nhắc đến Thích thị, năm đó thị ta thấy Yến Hoằng Chân “không trông cậy nổi” lại không muốn đại phòng bên kia tiếp nhận tước vị, bèn nổi ý định nhận Yến Hoằng Xuân làm con thừa tự. Vốn tưởng rằng dùng tước vị nhử mồi như vậy, Chu thị ắt sẽ đồng ý, song, thị hoàn toàn không ngờ rằng, nhị phòng (chi thứ hai) luôn luôn nhút nhát hiền lành lại dứt khoát từ chối, đây rõ rành rành đã đắc tội với Thích thị, dĩ nhiên cũng vì vậy mà tình cảnh của nhị phòng ở phủ Vĩnh Bình Hầu càng chật vật.
Con gái béo ngồi trên giường hẹp liên tục muốn nhào vào lòng mẹ, nhưng người mẹ xấu xa lại chẳng có ý định vươn tay ôm, chỉ mở to ánh mắt vô tội, nhìn con gái ở đó gấp gáp. Chu thị bên cạnh thấy đứa bé như bạch ngọc này, mím cái môi nhỏ xíu, lộ vẻ mặt lã chã chực khóc, lòng đã sớm hóa thành vũng nước, thị giơ tay áo lên, từ trong lấy ra vật gì đó, là sợi dây chuyền mặt Thiềm Thừ (cóc) bằng bạch ngọc không tì vết, giơ lên: “Bé ngoan không khóc, bà thím cho con đồ chơi này…” nói đoạn liền đeo sợi dây vàng lên cổ con bé.
Duyên tỷ nhi quả nhiên bị hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, không còn nóng nảy tìm mẹ nữa, tay nhỏ nắm ngọc Thiềm Thừ, lăn qua lộn lại đùa nghịch.
“Con nhóc không có lương tâm này, bà thím tặng đồ tốt cho con, cũng không biết nói tiếng cám ơn!” Tô Tuệ Nương bất đắc dĩ lắc đầu sau đó quay sang Chu thị nói: “Cháu thay Duyên Duyên cám ơn thím.”
“Không cần! Không cần!” Chu thị đỏ bừng cả mặt lắc đầu, cũng không biết nhớ ra gì đó, bỗng thở dài thườn thượt, gần như là có phần khó ở nói: “Vợ Hoằng Chân à, thím ăn nói vụng về không biết nói sao, ơn cất nhắc của các cháu thím vĩnh viễn ghi tạc trong lòng, nếu vợ chồng Trân tỷ nhi hồi kinh, thím nhất định bảo chúng nó tự mình tới đây cảm ơn…”
Song, lời Chu thị còn chưa nói hết, thấy biểu tình này của nàng, trong lòng Chu thị càng không dễ chịu, dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó. Vì chuyện của con rể, thị quyết định giải hòa với Thích thị kia, bồi không ít lời cẩn thận, nói biết bao lời hay, nhưng không một ai chịu đưa tay, thị cũng là vạn bất đắc dĩ mới đến cầu Tô Tuệ Nương, vốn cũng không ôm hy vọng gì, nào ngờ, đối phương vậy mà đáp ứng thật…
“Trước đây nhà thím cũng có chỗ xin lỗi Hoằng Chân… thím ở đây xin lỗi cháu với Hoằng Chân…” Chu thị đỏ vành mắt, trong lòng lại càng khó chịu. Thị là người tính tình trung thực, nhưng cũng không ngốc, trước kia Yến Hoằng Chân ở trong hầu phủ bị khi nhục, bị chèn ép, bọn họ là có nhìn thấy, nhưng lại không đứng ra nói nửa câu nửa chữ công bằng, chỉ giả câm vờ điếc, làm cỏ đầu tường. ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Biết làm sao được, ai bảo nhị phòng họ ở trong phủ không có chút địa vị nào chứ, vặn không nổi Thích thị, lại không làm gì được Vu thị, vả lại đứa trẻ kia dầu gì cũng không phải là con mình, thế là liền thờ ơ bỏ mặc như thường, hoàn toàn chưa từng nghĩ, Yến Hoằng Chân người ta là người trong nhà mình mà còn gọi họ một tiếng thúc thúc thẩm thẩm.
“Chỗ khó xử của nhị thẩm thẩm, trong lòng cháu và Hoằng Chân đều biết.” Tô Tuệ Nương giơ khăn nhẹ lau nước mắt hổ thẹn của thị: “Ngài là người có tấm lòng tốt.”
Lúc đầu biết hổ thẹn, biết cảm kích, người như vậy nên đáng kết giao.
Chu thị ngồi lại nhà Tô Tuệ Nương hơn nửa ngày, mãi đến khi cách giờ ngọ còn một khắc mới cáo từ rời đi. Sau khi thị đi rồi, Tô Tuệ Nương cùng Duyên tỷ nhi ăn trưa, đầu bếp nữ trong phòng bếp đã làm một dĩa bánh hoa sen, cắt thành những sợi nhỏ ngắn dài, mặt trên tầng tầng bột nếp, hít một hơi, hương hoa sen thanh mát hòa cùng hương cao ngọt ngào liền tràn ngập cả khoang miệng, Tô Tuệ Nương ăn liền tù tì ba miếng mới dừng đũa.
“Chỗ còn dư em cầm đi chia đi!” Tô Tuệ Nương chỉ vào hơn phân nửa bánh hoa sen trong mâm nói.
“Nô tỳ tạ chủ tử ban thưởng.” Mộc Hương hé miệng cười, vô cùng thích thú mà đem xuống.
Buổi tối lúc Yến Hoằng Chân về, Tô Tuệ Nương nhắc sơ đến lời Chu thị nói, dĩ nhiên, chủ yếu đều tập trung vào những câu xin lỗi cùng cảm kích của đối phương.
“Nhị thẩm thẩm thật ra cũng không dễ sống…” Nàng nhẹ giọng nói: “Nghe nói Nhị thúc bẩm sinh bị câm, thím lúc còn rất nhỏ đã bị mua vào Yến gia làm con dâu nuôi từ bé…” Ở thời đại này, con dâu nuôi từ bé rất không có địa vị xã hội, điều này đại biểu cô là được nhà chồng nuôi lớn làm trâu làm ngựa căn bản chẳng đáng kể chút nào, kể cả tính mạng cũng dựa vào một câu nói của nhà chồng.
“Ta nói cái gì ấy nhỉ?” Yến hoằng Chân vừa dậm giày, vừa bò lên giường: “Biết ngay nàng nhất định sẽ bị thị gạt mà, một hai câu nhận lỗi là xong chuyện?” Hắn lỗ mũi không phải lỗ mũi ánh mắt không ra ánh mắt mà xùy một tiếng: “Thiên hạ nào có chuyện ngon ăn như thế… ta đã nói với nàng rồi, trong phủ Vĩnh Bình Hầu chả có đến một cái bánh ngon, mà toàn là những trò thối nát thôi!”
Tô Tuệ Nương biết trong lòng hắn có oán, lần này giúp Chu thị cũng là nhìn vào thể diện bên ngoài, thế là không nhắc đến chuyện này nữa, rất nhanh lái đề tài.
“… Nghe nói mẫu thân mấy ngày nay sống rất không vừa ý thì phải!” ánh mắt Tô Tuệ Nương hơi chuyển, mím môi nói. Thích thị không vui chính là niềm vui của Yến Hoằng Chân, hắn lập tức định thần, vẻ mặt lắng nghe.
“Nhị thẩm thẩm nói, Lan muội muội trở về Hầu phủ mấy lần, mỗi lần đều là ầm ỹ nhao nhao cả phủ, đòi Thích thị làm chủ cho cô ta… Ý tứ trong lời nói là, Hoàng thái tôn điện hạ hình như lại vừa nạp một trắc phi, hơn nữa danh hiệu trắc phi kia, là Hoàng thái tôn cầu xin với bệ hạ…” Nói tới đây, giọng Tô Tuệ Nương thoáng ngưng, mỉm cười: “Như vậy, chẳng phải là cao hơn Lan muội muội vào cửa trước mà không có danh hào sao? Chẳng trách muội ấy tức giận như vậy.”
“Xì!” Yến Hoằng Chân nghe đầu tiên là khinh thường xì hai tiếng, sau đó là cực kỳ vui vẻ phát biểu ý kiến của mình: “Muội muội tốt kia của ta ấy thế mà cao ngạo gớm. Một lòng một dạ muốn tìm kẻ giống cha ta, phải có thân phận, có học thức, quan trọng nhất là phải che chở thê tử chu toàn, một lòng một dạ cả đời chỉ yêu mỗi muội ta cả đời… Cũng không nhìn lại đức hạnh mình là gì!” Yến Hoằng Chân nhướn mày, vô cùng cay nghiệt mà trào phúng: “Cô ta dù muốn bắt chước Thích thị, cũng chỉ có Yến Hạo Nhiên mới nguyện ý nâng bàn chân thúi của cô ta a.”
Huống hồ, Yến Như Lan lại kém xa mẹ cô ta. Thích thị bà ta bất kể nói thế nào, trên mặt vẫn giả vờ từ thiện nhu hòa cực giỏi, như một đóa hoa trắng nhỏ vô hại vậy. Mà Yến Như Lan ngay cả công phu trên mặt cũng giảm, tính nết cô ta như vậy, nếu gả vào gia đình bình thường, dựa vào xuất thân Hầu phủ, dựa vào vẻ xinh đẹp tựa thiên tiên của cô ta, biết đâu trượng phu còn có thể dễ dàng tha thứ. Đến chỗ Chu Hậu Văn thì không được, nhà mẹ ngươi chẳng lẽ còn có thể lớn hơn hoàng gia? Lấy sắc hầu người dẫu sao cũng không thể lâu dài, dầu có xinh đẹp tựa thiên tiên chăng nữa, cô ngày ngày ầm ĩ mỗi ngày gây chuyện, cũng sẽ chỉ khiến nam nhân cảm thấy cô ngày càng chướng mắt mà thôi
Một người là nữ nhân muốn “Tình yêu thiên thượng nhân gian không thay đổi”.
Một người chẳng qua là nam nhân “nhìn trúng mỹ mạo của cô có chút động lòng rồi cưới cô về”.
Giá trị của hai bên đều không thỏa mãn kỳ vọng của đối phương, do đó rất khó chung đụng “hài hòa”.
Tô Tuệ Nương hiếm khi thấy hắn “vui vẻ” như vậy, lại nhớ đến toan tính lần đó Thích thị làm với mình, cũng không khỏi có chút xấu bụng nói: “Đúng vậy, cô ta cùng lắm cũng chỉ là thiếp mà thôi, người ta chánh phi nương nương còn chưa nói gì, cô ta đã náo loạn lên trước.”
Yến Hoằng Chân lập tức lộ ra biểu tình lời ấy quá đúng, trông đầy ác ý.
“… Còn có đại phòng bên kia, nghe nói cũng náo nhiệt phết!” Tô Tuệ Nương khó tránh khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa: “Yến Hoằng Bác bị cha hắn tán một cái tát, rớt hai cái răng, nghe Nhị thẩm thẩm nói, nếu không phải Vu thị liều mạng can không xuất gia pháp, kiểu gì hắn cũng bị đánh chết, ta cũng thật tò mò, hắn rốt cuộc phạm vào lỗi gì?”
“Còn có thể cái gì? Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.” Yến Hoằng Chân hừ một tiếng rồi nói: “Lúc trước ta từng bắt gặp hắn và hai sủng thiếp của Đại bá phụ lén lút thông dâm.”
Tô Tuệ Nương ho mãnh liệt một tiếng, thiếu chút nữa bị nghẹn nước miếng. Không tưởng tượng nổi lẩm bẩm nói: “Không thể nào!”
“Có thể khiến cho cha con trở mặt thành thù, ngoài tiền ra, chính là nữ nhân!” Yến Hoằng Chân vẻ mặt trông như “nàng không biết bọn họ buồn nôn cỡ nào đâu”, ung dung nói.
“Đây thật là…” Tô Tuệ Nương có phần không lời chống đỡ rồi, cuối cùng cũng chỉ nhớ ra hai chữ: “Hoang đường!”
Cứ thế, lại gần nửa tháng trôi qua, đợi đủ loại danh hoa trong hậu hoa viên Tô gia dần dần điêu linh, được các bà vú chăm sóc khẩn cấp dời vào lều ấm, trời rốt cuộc vào cuối thu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]