Edit: Mạc Thiên Y
Chớp mắt trôi qua hai tháng, văn thư Tô Văn được bổ nhiệm làm huyện lệnh huyện Hoài An thuộc Quý Châu Thanh Viễn đạo cũng chính thức đưa xuống, cuối cùng đã tới thời điểm phải lên đường. Nơi hai mươi dặm ngoài Thượng Kinh, vài cỗ xe ngựa dừng bên ngoài trường đình. Tô Tuệ Nương, Yến Hoằng Chân, Lâm thị, Thường Nhuận Nga, cùng với Trần Ngọc đã lâu không gặp, toàn bộ cũng tới đưa tiễn.
“Mọi người về cả đi…” không giống với sắc mặt có phần sầu não của mọi người, Tô Văn một thân bạch y ngược lại trông khí thế hăng hái, chỉ nghe cậu nói: “Tỷ tỷ, tỷ phu, mẹ, A Nga và bọn nhỏ làm phiền anh chị chiếu cố rồi.”
“Đó là dĩ nhiên, đệ cứ an tâm đi nhậm chức đi!” Yến Hoằng Chân nghiêm mặt nói: “Trong nhà có chúng ta rồi!”
“Phải đó!” Tô Tuệ Nương hai mắt ánh lệ quang, mỉm cười nói: “Chăm sóc bản thân cho tốt!”
Tô Văn gật đầu lia lịa, đi tới trước người Lâm thị, bái biệt mẫu thân, Lâm thị lúc này đã khóc đến khôn tả, nếu không nhờ nha hoàn đỡ thì nhất định ngất xỉu rồi.
“Nàng và các con phải sống cho tốt nhé!”
“Dạ!” Thường Nhuận Nga hai má đượm nước mắt, nức nở nói: “Tướng công cũng vậy.”
“Bảo trọng.” Tô Văn cùng Trần Ngọc song quyền tương kích.
“Bảo trọng.”
Nhìn xe ngựa nhanh chóng chạy xa, Thường Nhuận Nga không kiềm được, nhào vào trong lòng Tô Tuệ Nương bật khóc.
Sau khi tự mình đưa nàng và Lâm thị về nhà, Tô Tuệ Nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-qua-phu-den-quy-phu/2006618/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.