Edit: Mạc Thiên Y
Đương lúc Tô Tuệ Nương âm thầm phiền muộn, cái người mà nàng nhớ tới kia, lại đang gặp phiền toái trong phủ Vĩnh Bình Hầu.
Chánh viện Hầu phủ, trong phòng lão phu nhân.
Mọi người của nhà họ Yến trên cơ bản đã đến rồi, bọn họ hoặc tụ hoặc tản ngồi xuống ghế, mơ hồ vây bóng dáng màu đỏ thẫm kia vào giữa, không ai mở miệng nói chuyện trước, từng cặp mắt mang đủ loại ý vị, không ngừng quét trên người đứng giữa.
“Đồ nghiệt tử này!” Một vị lão phu nhân tóc hoa râm trừng hai mắt, run rẩy mà trỏ vào người tại trung gian kia, thoạt nhìn cũng biết là tức giận không ngớt, bà mắng to: “Mi phát điên à, Hoằng Bác là đại ca của mi, mi lại đẩy nó xuống hồ nước, trời đông giá rét thế này, mi muốn hại chết nó à.”
“Mẹ, Hoằng Chân sẽ không làm vậy đâu, phương diện này nhất định có hiểu lầm gì đó.” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu Thích thị vội đứng lên, giải thích hộ Yến Hoằng Chân.
“Hiểu lầm cái chó ấy!” Thích thị vừa dứt lời, một người phụ nữ vừa cao vừa gầy ăn vận lộng lẫy, lập tức nhảy ra, kêu trời trách đất: “Con trai đáng thương của ta a, năm mới năm may mà bị người ta hại. Mẹ, Hoằng Bác ấy mà là trưởng tôn nhà họ Yến chúng ta đó, thằng bé giờ còn nằm trên giường sống chết không rõ, mẹ phải làm chủ cho thằng bé a!” phu nhân phòng lớn Yến gia – Vu thị gân cổ thét lên, sau đó còn ngầm đưa mắt cho vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-qua-phu-den-quy-phu/2006557/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.