Edit: Mạc Thiên Y
Kiếp trước Tô Tuệ Nương đã từng làm hầu tước phu nhân, mà khi đó Đàm gia vì có một vị Hoàng hậu nương nương, nên trong kinh thành này, xem như một hào môn đỉnh cấp thật sự, mà rất hiển nhiên, phủ Uy Vũ Bá bây giờ còn xa lắm mới đạt được thịnh cảnh khi đó, tuy nhiên, đối với Mộc Hương lần đầu tiên bước lên ngưỡng cửa bá phủ mà nói, là chấn động đến thiếu chút nữa không nhích nổi bước chân rồi.
“Cẩn thận một chút.” Tô Tuệ Nương nhẹ nhàng kéo vạt váy cô nàng, hơi cảnh cáo nói: “Chỉ để ý đi theo ta, hai mắt đừng quét nơi khác.”
Mộc Hương nghe vậy lập tức phục hồi tâm thần, biết mình đã khiến tiểu thư mất mặt, vội trấn định mấy phần, thấp giọng đáp: “Vâng ạ!”
Trong phủ Bá tước tự động có ma ma quản sự đến đón tiếp, hai người Tô Tuệ Nương một đường đi tới hậu viện, dọc đường chỉ thấy lụa đỏ mang theo không khí vui mừng được treo dưới mái hiên, hạ nhân tới lui trên mặt đều treo nụ cười, chẳng bao lâu đã tiến vào đại sảnh với bốn phiến cửa gỗ lim rộng mở, chỉ thấy bên trong đã có hơn mười vị nữ quyến đang ngồi, ngồi ngay bên dưới chữ thọ chạm khắc không là Trần phu nhân thì ai.
“Tuệ Nương thỉnh an Trần phu nhân, chúc ngài vạn thọ vô cương, tùng trúc vĩnh thanh (mãi xanh như tùng trúc).” Tô Tuệ Nương liễm thần, mỉm cười hành lễ. Mộc Hương bên cạnh, biết cảnh mà dâng quà mừng lên.
“Đang chờ con đến đây!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-qua-phu-den-quy-phu/2006548/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.