Edit: Mạc Thiên Y
Một ngày nọ khi cơn tuyết đầu đông đổ xuống, một cỗ xe ngựa tiến vào Vương Gia Ao, toàn thân đen như mực, đánh xe là một gã đại hán mặt đen mắt hổ trợn tròn, gã thân vận trang phục màu xanh, một tay vung roi vun vút, trông khí thế uy nghi lẫm liệt.
“Yến Tứ gia, có chắc là nơi này không?” Một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ đẩy cửa sổ xe, cau mày hỏi, xem từ sắc mặt tiều tụy của bà ta, bọn họ hẳn là từ xa đến.
Gã tên Yến Tứ gia kia gật gật đầu, ồm ồm nói: “Hình ma ma, chính là nơi này, tại hạ nhớ rất rõ ràng.”
Ma ma kia nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, trong lòng lại có chút lo được lo mất, sợ mình đến công cốc một hồi. Đương còn chần chừ, Yến Tứ gia kia tìm một thôn dân tới hỏi, thôn dân kia nghe xong, liền chỉ vào một hướng nói, “Con đường này đi thẳng về phía trước, đễn chỗ rẽ quẹo trái, căn đầu tiên chính là nhà của Vương Thiết Trụ.” Hình ma ma vừa nghe vậy, tâm tư lập tức ổn định ba phần, bất kể nói thế nào, đã tìm được người rồi a.
Bì thị nằm trên giường gạch, trong miệng rít thuốc lá xì xoạch, Điền thị đứng bên mép giường, cái có cái không mà gõ chân cho mụ. Cũng không biết là gõ sai cái nào, Bì thị hít hà một tiếng, nâng chân lên đạp Vu thị một cước, làm thị ta bổ nhào ra đất.
“Mày muốn chết à, gõ chân cũng không biết. Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-qua-phu-den-quy-phu/2006536/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.