🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Mạc Thiên Y

Dáng vẻ ngây ngốc của nàng dường như khiến Trần Ngọc buồn cười, chỉ thấy hắn mỉm cười hỏi: “Đang nghĩ gì mà nghiêm túc như vậy?”

Tô Tuệ Nương sao có thể cho hắn biết mình nghĩ cái gì, đành phải đáp vài câu lấy lệ. Trận mưa đá này tới nhanh, đi cũng nhanh, trong lúc đang nói chuyện cũng đã ngưng, nhưng mưa vẫn rơi như cũ, chỉ là không có lớn như lúc đầu. Tô Tuệ Nương đoán chừng cơn mưa này một hồi nửa buổi sẽ không dừng được, bèn đề nghị hai người chạy về nhà. Thế là, trên con đường mòn trong thôn, một cô gái một chàng thiếu niên giống như hai con gà nhúng nước, vung vẩy chạy như điên, nước mưa của trời, bùn nhão của đất, từng thứ một vẩy lên người họ, quả là nhếch nhác khôn tả. Mãi đến khi về đến nhà, hai người mới thở hổn hển ngừng lại, liếc mắt nhìn nhau, Tô Tuệ Nương cùng Trần Ngọc đồng thời phá lên cười, đặc biệt Trần Ngọc, gần như là ôm bụng mà cười.

“Chết thật, bị dầm mưa à!” Lúc này, Lâm thị nghe thấy động tĩnh bèn đi ra, trông điệu bộ ướt sũng của hai người họ, vội vàng nói: “Mau về phòng thay quần áo đi, khí trời lạnh, coi chừng kẻo bị cảm lạnh.” Tô Tuệ Nương nghe thế tất nhiên thưa vâng, Trần Ngọc thì được Tiểu Tư hầu hạ về phòng.

“Đúng rồi, con có gặp Thất Lang không? Vừa rồi thằng bé có đi đón con đó.” Tô Tuệ Nương hơi ngẩn rồi đáp: “Không có gặp, đoán là bỏ lỡ rồi!” Quả nhiên, hơn nửa canh giờ sau, Vương Thất Lang cũng đồng dạng ướt sũng trở về.

“Mau lại đây.” Tô Tuệ Nương vẫy vẫy tay, đưa quần áo sạch sẽ đã chuẩn bị sẵn cho cậu. Vương Thất Lang mím môi, nhận lấy quần áo toan đi ra lại bị Tô Tuệ Nương ngăn cản: “Đi đâu? Thay tại đây đi.”

Trên mặt Vương Thất Lang xuất hiện tia sượng sùng, sau một lúc lâu, mới ì ạch thay đồ xong. Nhân lúc trong phòng chỉ có hai người họ, Tô Tuệ Nương nhỏ giọng nói ra tin tức nghe từ Chị Quế Hoa. Ai ngờ, Vương Thất Lang nghe xong lại hoàn toàn thờ ơ, thấy trên mặt Tô Tuệ Nương có vẻ hoảng sợ, ngược lại an ủi: “Chuyện đó chẳng can hệ gì đến chúng ta cả, Tuệ tỷ tỷ an tâm là được.” Vẻ mặt tự nhiên như thể người ta không phải là nó giết vậy.

Nhưng sự phát triển của chuyện này, quả đúng là quá ngoài dự liệu của mọi người, thân phận của tử thi kia, rốt cuộc được người ta nhận ra từ trên quần áo mục nát của y, là Tiền Tứ trong thôn. Mà dần dần một lời đồn bắt đầu lưu truyền ra, nói rằng nguyên nhân cái chết của Tiền Tứ là do Vương Lục Lang giết, gã giết người xong liền sợ, cho nên mới lặng lẽ không tiếng động bỏ chạy. Cách nói này vô luận là theo thời gian tử vong của Tiền Tứ, hay là quan hệ chơi chung của gã cùng với Vương Lục Lang trước kia, đều khá hợp tình hợp lý. Về phần nguyên nhân Vương Lục Lang giết người, đám thôn dân bắt đầu bổ não các kiểu, trong lúc nhất thời nào là vì tình, vì báo thù có cả chục phiên bản. Cứ thế cuối cùng, bà mẹ kế kia của Tiền Tứ lại chạy đến nhà họ Vương đại náo một phen, muốn Bì thị giao Vương Lục Lang ra, hai người đương trường diễn màn toàn vũ hành* ngay tại sân, nghe nói tràng diện có chút thảm thiết.

* toàn vũ hành: vai võ phụ, vai phụ trong tuồng kịch khi biểu diễn đánh võ.

Ngày tháng trôi qua trong chớp mắt, ngày thứ mười tám mẫu tử Trần gia đến đây, xảy ra chuyện tình mà đối với Trần gia mà nói rất là họa vô đơn chí. Ngày đó, Tô Tuệ Nương đang nấu cơm trong bếp, trong nhà có một người đến, là Tần ma ma đã từng gặp trước kia, Tô Tuệ Nương thấy bà ấy thần sắc vội vã, ẩn ẩn có vẻ gấp gáp, cũng không nhiều lời để bà thẳng đường vào phòng. Nào ngờ một lúc sau, trong phòng Trần phu nhân bỗng phát ra tiếng đồ sứ bị bể, cùng với tiếng kêu thét sợ hãi của nha hoàn San Hô, Tô Tuệ Nương chớp chớp mắt, vội vàng vén rèm đi vào.

Chỉ thấy lúc này, Trần phu nhân nửa tựa trên giường gạch, gương mặt ẩn ẩn phát xanh, bộ ngực lại càng phập phồng kịch liệt, dáng vẻ kích động cùng cực. Tầm mắt Tô Tuệ Nương quét qua một phong thơ nắm chặt trong tay bà, biết khẳng định là xảy ra chuyện gì. Đang nghĩ mình có nên khuyên nhủ một chút không, Trần Ngọc cũng tiếp bước đi vào.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Trần Ngọc vội vàng bước tới, đi tới trước người Trần phu nhân, vươn tay thuận khí cho bà.

Trông thấy ánh mắt ngập ân cần của nhi tử, Trần phu nhân bỗng nhiên đau từ tận tâm can, thất thanh khóc rống: “Ngọc Nhi a, Ngọc Nhi của mẹ.”

Trên mặt Trần Ngọc xuất hiện vẻ kinh ngạc nồng đậm, mẫu thân là người kiên cường, chưa từng ở trước mặt mình khóc rống như thế, đích thị là đã xảy ra chuyện gì. Đồng dạng, tầm mắt liếc đến lá thư xiết chặt trong tay mẫu thân. Trần Ngọc kéo tới, đọc nhanh như gió. Một lát sau, một nét cười khổ từ khóe miệng dựng lên, Trần Ngọc nhẹ giọng nói: “Mẫu thân hà tất như thế, tục ngữ nói, người thời đi chỗ cao, nước thời chảy nơi thấp, Lưu gia kia nếu đã nghị quyết muốn từ hôn, chúng ta ưng thuân là được.”

Tô Tuệ Nương ở bên cạnh nghe thế, hơi ngạc nhiên chau chau mày, thì ra là Trần Ngọc này đã định hôn ước rồi à, cơ mà cũng phải thôi, hắn năm nay đã mười bảy mười tám đi nhỉ, có hôn ước cũng chẳng phải kỳ quái. Chỉ tiếc là, đối phương lại muốn từ hôn, Tô Tuệ Nương nghĩ, xem ra là thấy hiện tại Trần gia bại rồi, nên muốn phủi quan hệ. Nghe thế, Tô Tuệ Nương nhẹ nhàng bước lui ra ngoài, mình là người ngoài ở lại đây thật bất tiện.

Lắc đầu, nàng một lần nữa trở lại bếp, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng khóc của Trần phu nhân, tiếng chửi tức tối của Tần ma ma, cùng với tiếng khuyên bảo của Trần Ngọc. Vẻ mặt Tô Tuệ Nương có chút bần thần, bất tri bất giác thở dài nói: “Vợ chồng vốn như chim chung rừng, đại hoạ đến ai nấy tự bay đi a!” Huống chi, người ta còn không phải vợ chồng.

“Tuệ tỷ tỷ đang nói gì thế?” Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói đầy ngờ vực.

Tô Tuệ Nương không ngờ phía sau còn có người, giọng vừa vang lên, nàng bị hù giật mình run tay, con dao rơi xuống. Ngay lúc khẩn cấp sắp rớt vào mu bàn chân, được một bàn tay tiếp được.

“Đệ làm ta sợ muốn chết.” Tô Tuệ Nương oán trách trừng mắt liếc nó một cái.

Vương Thất Lang bĩu bĩu môi, đồng dạng nói: “Tỷ cũng làm đệ sợ muốn chết.” Nếu mà rớt trúng chân thì phải làm sao a!

Tô Tuệ Nương tâm tình đang phiền muộn, hiếm thấy lúc nổi tính khí trẻ con, bực dọc xoay người quyết định không để ý tới cậu bé. Vương Thất Lang nhìn nàng vài lần, đi qua đi lại trái phải nàng như dính vỏ cây vậy, chẳng những thế, còn liên tục hỏi miết: “Tỷ mới rồi đang nói cái gì thế, gì mà chim a chẳng lẽ Tuệ tỷ tỷ muốn ăn thịt chim, thịt chim ăn không ngon bằng thịt gà đâu, có điều trứng chim mùi vị cũng không tệ!”

Cái gì với cái gì chứ! Chút điểm sầu não kia của Tô Tuệ Nương chớp mắt tản mát sạch sẽ, tức giận nói: “Là Vợ chồng vốn như chim ở chung rừng, đại hoạ đến mỗi người tự bay đi.”

Vương Thất Lang lanh lợi bực nào, vừa nghe vậy biết ngay là ý gì, cơ mà, cái ý nghĩ này của Tuệ tỷ tỷ thế mà không được a, sao tỷ ấy có thể nói lời như vậy chứ, mình tuyệt đối không phải là người như thế đâu! Nghĩ vậy, Vương Thất Lang cảm giác mình vô cùng cần thiết phải chứng tỏ một quyết tâm.

“Tuệ tỷ tỷ” cậu bé gần như sắp cao đến ngang ngực Tô Tuệ Nương, có chút gấp gáp nói: “Đệ tuyệt đối sẽ không bay đi trước đâu, dĩ nhiên cũng tuyệt đối sẽ không cho tỷ bay đi, không phải… Ý của đệ là hai ta ai cũng không bay, dù có chết cũng phải ở bên nhau.”

Tô Tuệ Nương: “… … ….”

Tô cô nương cảm giác mình có chút bấn loạn, có lòng muốn nói: đệ thí dụ như vậy không đúng, ta hai vừa không phải vợ chồng, bay với không bay cái gì, nhưng bắt gặp đôi mắt nhỏ chân thành vẻ mặt đầy tỷ nhất định phải tin tưởng đệ a, nàng lại cảm thấy phú vị đến lạ, bất tri bất giác bật cười, giơ tay búng cái mũi nhỏ của nó: “Phải, phải, phải. Tiểu Thất nhà chúng ta là một đứa trẻ rất có tình, sau này vợ của đệ đúng là hưởng phúc nha!” Vốn là một câu nói đùa, ai ngờ, Vương Thất Lang người ta lại không lĩnh tình, khuôn mặt nhỏ nhắn xoạch cái đen xì, ánh mắt nhìn Tô Tuệ Nương tràn đầy lên án, lỗ mũi nặng nề hừ một cái, giơ tay chém xuống, phập một tiếng, nửa con dao thái đã cắm vào trong thớt, cuối cùng còn to gan lớn mật trợn mắt nhìn một nàng mắt, xoay người chạy biến.

Tô Tuệ Nương: “… … ….”

Đây rốt cuộc là phát bệnh thần kinh gì a!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.