Edit: Mạc Thiên Y
Nhìn đứa bé ăn ngấu nghiến như hổ đói trước mắt, trong mắt Tô Tuệ Nương không khỏi lướt qua tia thương hại, trẻ con ở độ tuổi này nên là lúc vô ưu vô lo, được chăm bẵm dưới gối cha mẹ, nhưng thằng bé này có nhà lại như không có nhà, chẳng những ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bây giờ ngay cả nơi nương thân cũng không có.
“Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn!” Tô Tuệ Nương mỉm cười nói.
Vương Thất Lang lại mặc kệ, lúc nó ăn luôn có loại cảnh giác hung ác, như thể sợ người khác cướp vậy. Trong chốc lát, năm cái bánh bao thịt đã bị nó nuốt cả vào bụng, Tô Tuệ Nương hỏi nó ăn no chưa?
Vương Thất Lang gật gật đầu.
“Ừ, đây là vài cái bánh xốp đường, ngươi giữ lại đi, ngày mai khi đói bụng…”
Vương Thất Lang không đợi Tô Tuệ Nương nói hết lời, cầm bánh xốp qua bèn nhét cả vào miệng.
Nhìn sắc mặt thằng bé nghẹn đến đỏ bừng, lại vẫn cố chấp cầm bánh bột ngô nuốt vào, Tô Tuệ Nương hơi trợn mắt hỏi: “Không phải ngươi nói ăn no rồi sao?” Đây chính là năm cái bánh bao lớn a, có đói cách mấy, cũng phải no rồi chứ.
“Không ăn… sẽ bị người ta… cướp mất…” thằng bé vừa nuốt xuống, mặt không đổi nói.
Không biết cớ sao, Tô Tuệ Nương nghe được câu này, đột nhiên cảm thấy trong lòng mềm nhũn, kìm lòng không đặng, nàng giơ tay lên sờ sờ mái đầu mềm của thằng bé.
Vương Thất Lang cứng đờ cả người, đương lúc Tô Tuệ Nương tưởng là nó sẽ hất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-qua-phu-den-quy-phu/142379/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.