Edit: Mạc Thiên Y
Ở đầu thôn Vương Gia Ao chếch về hướng tây bắc có một con sông nhỏ, mỗi ngày vào xế chiều, cũng có thể thấy rất nhiều phụ nữ tụ tập đến đây hoặc giặt quần áo, hoặc súc giỏ, âm thanh đám phụ nữ hi hi ha ha nói chuyện phiếm, cách rất xa cũng có thể nghe được.
“U, là Tuệ Nương đến đấy à, lại đây, thím cũng sắp giặt xong rồi.”
Lâm Ngữ Yên là kiếp trước, kiếp này là Tô Tuệ Nương nghe vậy, giòn giã đáp một tiếng được, cầm lấy chậu gỗ trong tay bèn đi về phía người phụ nữ kia. Thị ta có gương mặt tròn mập dáng người chắc nịch, Tô Tuệ Nương cười gọi một tiếng: “Thím Ba.”
Bởi diện mạo Tô Tuệ Nương rất xấu xí, không khỏi hấp dẫn lực chú ý của rất nhiều người, vài lời nghị luận không dễ nghe bắt đầu khe khẽ vang lên.
Đối với chuyện này, Tô Tuệ Nương hoàn toàn không để bụng, nàng đặt chậu gỗ xuống, lấy chày gỗ, xà phòng ra, đem quần áo bẩn ngâm nước trước rồi rải trên mặt đá cuội mà gõ. Thấy Tô Tuệ Nương làm việc lưu loát, thím Ba không khỏi cười nói với người bên cạnh: “Tuệ Nương không chỉ là đứa nhanh nhẹn mà còn thiện tâm cơ, thằng nhóc nhà tôi nghịch ngợm, một mình lén chạy lên núi Nam Sơn chơi, không cẩn thận bị trẹo chân, may mà gặp được Tuệ Nương đi cắt dây lang về, là con bé từng bước từng bước cõng thằng nhóc nhà tôi về đấy, tôi đây còn không biết nên cảm ơn nó sao cho phải.”
Người chung quanh nghe vậy, không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-qua-phu-den-quy-phu/142377/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.