Về sau, thanh niên cùng tộc nhân của hắn cũng không tiếp tục ngăn cản bọn họ. Mọi người trầm mặc nhận lấy đứa trẻ, ôm ở trong tay xem một hồi, dùng ngôn ngữ của mình thì thào chúc phúc cho hắn. Cuối cùng, bọn họ một mực đem Chu Chích Xích Diễm đưa đến bên bờ rừng rậm, mới lưu luyến không rời nhìn theo bọn họ, không, chỉ là đưa mắt nhìn đứa trẻ kia đi xa.
Ra rừng rậm, hướng về phía tây đi không lâu, hai người liền gặp quân sĩ chu quốc đến tìm kiếm bọn họ.
Thấy hai người bọn họ bình yên vô sự, đối phương mừng đến chảy nước mắt, dĩ nhiên nằm trên mặt đất khóc rống lên, làm hại hai người còn tưởng rằng trong quân có đại sự xảy ra, lúc biết được hoàn toàn không sao, chỉ là cảm động, suýt nữa nghiến răng nghiến lợi đem hắn đánh một trận.
Hỏi kỹ, lúc này mới phát hiện không ổn.
Hai người mất tích, chu quân như rắn mất đầu, huyền bạch liên quân vốn có cơ hội tiến công rất tốt, nhưng chỉ tiến hành qua hai ba lần tiến công loại nhỏ, đều bị Trọng Anh lĩnh quân đẩy lùi. Mà chu quân cũng đúng lúc thừa dịp chiến sự không kín, phân công nhân thủ tới tìm người. Nghe được người này nói, Chu Chích Xích Diễm bộc phát nghi hoặc. Mỗi lần tiến công đều do tiểu tướng họ tuyết của bạch quân lĩnh quân, sau khi gây hấn một phen liền tự thối lui. Loại gây gổ nhỏ này cần chủ soái ra sân sao?
Chu Chích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-phuong/1920438/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.