Chương trước
Chương sau
“Hối hận? ! A, ta đã sớm hối hận rồi, vì sao ta không sớm phát hiện ngươi căn bản chỉ coi ta như đồ chơi mà thôi?” Huyền Trọng Thiên nhìn sắc mặt Thiên Chiêu Tễ vì căng thẳng mà trở nên đỏ ửng, ánh mắt vẫn mê luyến như trước thậm chí còn có phần nồng nàn hơn, chỉ là lần này trong ánh mắt ẩn chứa tuyệt vọng sâu sắc và tàn khốc.

“Ta phải hủy hoại ngươi, như vậy có lẽ trong lòng ta sẽ không còn đau khổ nữa.” Huyền Trọng Thiên cúi xuống đặt môi lên tai Thiên Chiêu Tễ nói ra sự hỗn loạn của mình, hắn sắp điên mất rồi, từ đêm gặp phải nam nhân này trong lãnh cung loang lổ cũ nát đó, Huyền Trọng Thiên hắn đã hoàn toàn điên rồi.

“Ngươi, không nên như vậy, a, buông ra.” Thiên Chiêu Tễ muốn nỗ lực thoát khỏi Huyền Trọng Thiên đang ngay sát mình, hơi thở nóng ấm của hắn ngay bên cổ nhạy cảm làm cho Thiên Chiêu Tễ run lên từng hồi. Nhất là khi hắn cảm giác được Huyền Trọng Thiên nhẹ nhàng cắn lên cổ mình, hắn lại càng bị dằn vặt không chịu nổi.

“Không buông. Thế nào? Vừa nãy không phải ngươi nói ngươi là người của trẫm sao, trẫm chỉ đang sủng hạnh người thuộc về trẫm mà thôi, ngươi có tư cách gì phản đối, Thiên gia các ngươi được trẫm ban cho bao nhiêu ân huệ ngươi biết không?” Huyền Trọng Thiên không buông tha bất cứ điều gì có thể gây thương tổn cho Thiên Chiêu Tễ. Thiên Chiêu Tễ sợ nhất là nghe được bất cứ điều gì về Thiên gia, từ nhỏ hắn lớn lên trong ánh mắt xem thường của bọn họ, cho đến khi sư phụ phát hiện hắn, mang hắn đi —

Thiên Chiêu Tễ vẫn biết sau khi Thiên gia biết người nhà được hoàng thượng sủng hạnh nhất định sẽ không biết xấu hổ quay sang xu nịnh Hoàng thượng, hơn nữa hắn cũng biết Huyền Trọng Thiên vì giúp hắn mà gặp không ít phiền phức. Thiên gia mặc kệ người trong cung là nam hay nữ, từ khi bọn họ phản lại tiền triều, trở thành khai quốc công thần của Thiên Triệu thì họ đã không còn biết tới cái gọi là hổ thẹn nữa.

Hiện tại Huyền Trọng Thiên lại nhắc tới Thiên gia kia trước mặt hắn, người trong Thiên gia khẳng định là vừa hưởng thụ vinh hoa phú quý do Thiên Chiêu Tễ dùng thân thể đổi lấy lại vừa cười nhạo hắn làm nam sủng, không biết Thiên hầu gia – phụ thân hắn có từng nỗ lực ngẫm lại mình đã sinh ra một nhi tử tên là Thiên Chiêu Tễ lúc nào không?

“Thế nào? Biết thân phận của mình rồi sao? Không chống cự nữa sao?” Huyền Trọng Thiên nhìn Thiên Chiêu Tễ đột nhiên ngừng chống cự, sắc mặt xám như tro tàn lại phát hiện trong lòng không hề thoải mái mà ngược lại lại trở nên càng thô bạo hơn. Huyền Trọng Thiên nhìn nam nhân trong lòng, hắn biết Thiên Chiêu Tễ ghét nhất là Thiên gia, mà hắn lại không khống chế được chính mình thương tổn người này.

Huyền Trọng Thiên rất ghét vẻ ngoài nịnh nọt của Thiên gia, khi Thiên hầu gia cực lực yêu cầu vào cung gặp lại bảo bối nữ nhi, hắn ngay cả chuyện nữ nhi chạy theo người khác cũng không hề biết, hơn nữa Huyền Trọng Thiên cũng thấy Thiên hầu gia kia bởi vì yêu cầu quá mức mà trở nên mặt dày tới mức nào, cho nên hắn cũng chỉ ban cho một ít vàng bạc châu bảo rồi đuổi hắn đi.

Đáng giận hơn là Thiên hầu gia kia sau khi thấy hoàng thượng ban cho nhiều tiền tài như vậy, lập tức quên mục đích chính khi tới hoàng cung là gì, vội vã bái lạy tạ ơn Huyền Trọng Thiên, mang tài vật được ban cho vui vẻ tiêu sái ra về, căn bản không hề nhắc lại hài tử cũng không hỏi hài tử có mạnh khỏe hay không, phụ thân như vậy so với chó lợn có khác gì nhau?

“Thiên gia dù có thế nào ngươi cũng không cần quan tâm, nhưng ta không thể không tiếp tục cứu Diệu Ngữ.” Thiên Chiêu Tễ nhìn chằm chằm Huyền Trọng Thiên, hắn mặc kệ Thiên gia thế nào, bởi vì Thiên gia kia chỉ cho hắn một tên gọi mà thôi, Thiên Chiêu Tễ hắn cũng không thiếu Thiên gia cái gì. Hắn cũng không có nghĩa vụ quản Thiên gia bọn họ chết hay sống bởi bọn họ đã sớm vứt bỏ hắn.

Chỉ là, Diệu Ngữ còn nhỏ như vậy, hắn nhất định phải cứu Diệu Ngữ, hắn không thể dừng lại được, thân thể Diệu Ngữ hiện tại đang từ từ tốt hơn nhưng chỉ cần một ngày đình chỉ dùng huyết của hắn sẽ khiến cho hàn độc trong cơ thể bộc phát, nếu vậy kết quả sẽ càng tệ hại, Diệu Ngữ có thể sẽ mất mạng trong vòng mấy tháng, hắn không muốn hại tiểu nữ hài này.

“Ngươi, hảo, nếu như trẫm đáp ứng ngươi thì có lợi gì chứ?” Huyền Trọng Thiên phẫn hận nhìn Thiên Chiêu Tễ hiện đang nằm trong vòng tay hắn lại nghĩ về Diệu Ngữ, lẽ nào hắn thực sự muốn đem sinh mệnh mình ra đùa giỡn sao? Lẽ nào hắn không biết vì sao hắn lại tức giận như thế sao? Xem ra sự tức giận của hắn căn bản không làm cho tên hỗn đản Thiên Chiêu Tễ này cảm thụ được hắn đang sợ hãi và yêu hắn tới đâu.

Huyền Trọng Thiên nghĩ tới đây đột nhiên lại nghĩ tới mình vừa mới quyết định không nên tiếp tục lãng phí cảm tình đối với người này, Thiên Chiêu Tễ căn bản là không có cảm tình với hắn.

“Ta, như thế này có thể chứ?” Thiên Chiêu Tễ nói xong chủ động dùng môi hôn lên đôi môi đang mím chặt của Huyền Trọng Thiên, sau đó nhẹ nhàng hôn một chút trên mặt, động tác vẫn cực kỳ dịu dàng ôn nhu, mà nếu như bình thường Huyền Trọng Thiên nhất định sẽ cảm động mà ôm Thiên Chiêu Tễ, sau đó sẽ hạnh phúc giống như một tên ngốc. Thế nhưng —–

“Hảo, hảo, ngươi lại có thể vì những người khác mà hi sinh lớn như vậy. Thật sự là quá tốt, Diệu Ngữ là nữ nhi của trẫm, ngươi cứu nàng trẫm đương nhiên là vui vẻ, đây chính là một giao dịch có lợi phải không? Trẫm có lý do cự tuyệt sao?” Huyền Trọng Thiên nói xong hung hăng đặt môi lên đôi môi mềm mại của Thiên Chiêu Tễ, sau đó mạnh mẽ dày vò hắn, dường như muốn phát tiết toàn bộ bất mãn và thống khổ của bản thân.

Thiên Chiêu Tễ này chẳng lẽ không biết hắn đang lo lắng điều gì sao? Hắn thực sự không tin vào hắn đến vậy sao? Lo sợ Huyền Trọng Thiên như một kẻ bạc tình sao, coi Huyền Trọng Thiên như Thiên gia giả dối kia mà phòng bị. Không lẽ người tiếp cận hắn đều là muốn lợi dụng hắn sao? Thiên Chiêu Tễ lẽ nào không có đầu óc ngẫm lại, hắn đường đường là người nắm quyền tối cao ở vương triều Thiên Triệu này, hắn có thể lợi dụng Thiên Chiêu Tễ cái gì? Hắn lại muốn lợi dụng Thiên Chiêu Tễ cái gì?

“Ngô, ngươi, ân, nhẹ một chút. A!” Thiên Chiêu Tễ ở dưới thân Huyền Trọng Thiên thừa nhận hắn thô bạo, hắn biết mình chọc giận Huyền Trọng Thiên nhưng hắn không muốn giải thích bất kỳ việc gì, cũng không muốn vì chính mình biện giải điều gì.

Thiên Chiêu Tễ từ nhỏ tới lớn vẫn bị hài tử của các di nương (vợ bé) khi dễ. Mẫu thân hắn cũng bởi được phụ thân sủng ái mà bị những người khác bức tử, vì mẫu thân hắn không có địa vị a. Cho nên Thiên Chiêu Tễ rất hiểu nỗi khổ của hài tử không có mẫu thân, hắn vẫn nghĩ mình có lỗi với những hoàng tử và công chúa trong cung này. Là hắn đã cướp đi quyền lợi của mẫu thân bọn họ, làm cho hai hài tử mất đi sự chăm sóc của mẫu thân.

Có lẽ khi đó hắn chọn rời đi cùng Vũ Trạch quốc quân kia cũng tốt a, chí ít hắn khẳng định Vũ Quân Kỳ kia sẽ không có cảm tình đối với hắn, mà hắn cũng chỉ là thưởng thức sự lạc quan và phóng khoáng của Vũ Quân Kỳ mà thôi. Hắn thích khí chất đường hoàng trên người Vũ Quân Kỳ, điều này hắn mong ước mà không thể có được. Hắn cũng muốn vui sướng sinh hoạt dưới ánh mặt trời, nhưng hắn luôn phải trốn ở lãnh cung lạnh lùng kia, sau đó lại bị giữ trong tẩm cung thật xa hoa này.

“Ngươi là của trẫm, ngươi là của trẫm, ngươi là của trẫm a.” Huyền Trọng Thiên không ngừng tuyên thệ quyền sở hữu đối với Thiên Chiêu Tễ, hắn lại càng không ngừng muốn Thiên Chiêu Tễ đáp lại mình, hai người tại đây, gắt gao quấn quýt lấy nhau trên long sàng trong tẩm cung rộng lớn này.

Hai người bọn họ cũng không ai nói gì khác do bị ham muốn kịch liệt thiêu đốt, mà cũng chỉ có như vậy, hai người mới có thể cảm nhận được cảm xúc của nhau, không ai muốn phá hoại bầu không khí khó có được này, mặc sức hưởng thụ tình dục. Huyền Trọng Thiên thô bạo đối xử với Thiên Chiêu Tễ, sau đó cũng không quan tâm Thiên Chiêu Tễ có nguyện ý hay không, như muốn đòi lại những gì Thiên Chiêu Tễ thiếu hắn tròn một đêm. Cho đến khi thân thể Thiên Chiêu Tễ có quá nhiều vết thương, đau đến hôn mê, Huyền Trọng Thiên mới thoáng hồi phục một chút lý trí, lập tức ngừng chuyển động, trong nháy mắt trở nên khiếp sợ.

“Sao có thể như vậy? Sao có thể, ta, làm cái gì?” Huyền Trọng Thiên nhìn Thiên Chiêu Tễ đã hôn mê không biết bao lâu, trên mặt hắn đều là mồ hôi và dấu vết do hoan ái lưu lại. Hơi thở yếu ớt biểu thị hắn không chịu nổi sự giày vò lớn như thế. Trên thân thể trắng nõn đã sớm hiện lên nhiều vết bầm tím to nhỏ, có nơi còn chảy máu. Khuôn mặt mệt mỏi tái nhợt khó có thể hình dung. Xung quanh lông mày nhíu chặt dường như hắn đang phải chịu đựng điều gì đó —

“Không, Thiên Chiêu Tễ ngươi tỉnh lại cho ta, nghe không, ngươi đừng tưởng cứ như vậy là có thể trả lại những gì ngươi thiếu ta.” Huyền Trọng Thiên nhìn Thiên Chiêu Tễ đang ngất trên giường, không khống chế được suy nghĩ muốn hắn tỉnh lại, bởi vì hắn muốn xác định Thiên Chiêu Tễ có mạnh khỏe hay không.” Ngươi vẫn chưa trả lại trái tim cho ta.” Huyền Trọng Thiên bi ai thốt lên, khi thương tổn Thiên Chiêu Tễ hắn không hề cảm thấy vui mừng mà ngược lại lại càng thêm thống khổ, trái tim hắn đã sớm thuộc về một nam nhân tên là Thiên Chiêu Tễ mà thôi.

Huyền Trọng Thiên không dám nhìn lại người vừa bị mình dày vò thống khổ đang nắm trên giường, hắn rời giường, lảo đảo mặc xong quần áo, xoay người bước ra khỏi tẩm cung như muốn chạy trốn, không dám quay đầu nhìn lại phía long sàng. Đương nhiên, Huyền Trọng Thiên cũng không thể thấy khoảnh khắc khi hắn vội vã đóng cửa tẩm cung, từ khoé mắt đang nhắm chặt của người nằm trên giường rơi xuống một giọt nước, chạm vào gối, biến mất trong nháy mắt. Khiến cho người ta không cảm thấy có gì khác lạ.

“Như vậy cũng tốt. Thực sự — tốt —” từ tẩm cung tĩnh mịch truyền ra một tiếng thở dài và một lời thì thầm, sau đó lại khôi phục sự tĩnh mịch vừa rồi, hình như tiếng thở dài vừa rồi chỉ là do không khí lưu động sản sinh ra âm hưởng yếu ớt mà thôi.

Từ đêm đó, sau khi đối xử thô bạo với Thiên Chiêu Tễ, Huyền Trọng Thiên không hề quay về tẩm cung, tuy rằng hạ nhân vẫn tận tâm hầu hạ như trước nhưng Thiên Chiêu Tễ lại cảm thấy được ánh mắt bọn họ như đang thương hại hắn, dường như để biểu thị hắn đang thất sủng.

Thiên Chiêu Tễ cũng không quan tâm tới mấy thứ đó. Mười lăm tháng giêng là thời điểm then chốt, cho nên từ giờ tới khi đó hắn càng phải bồi bổ khí huyết để cấp cho Diệu Ngữ. Mấy ngày nay Thiên Chiêu Tễ càng không ngừng ăn uống, nỗ lực điều trị cho thân thể của mình, nếu không hắn sợ chính mình không đủ mệnh để hoàn thành lần cuối cùng này.

Từ ngày đó hắn không gặp lại nam nhân kia, tuy rằng hắn tận lực không quan tâm tới hắn, nhưng hắn dù sao cũng là quân chủ Thiên Triệu, dù không hỏi hắn cũng sẽ nghe được tin tức về người kia. Tựa như ngày hôm qua nô tài phụ trách y phục của hắn nói hoàng thượng đêm trước qua đêm cùng Lăng phi nương nương, ngữ khí bọn họ lúc đó có lẽ là cảm thán, an tâm hoàng thượng bọn họ cuối cùng cũng trở về bình thường như trước.

Thiên Chiêu Tễ tuy không ngừng nói với mình rằng hắn không quan tâm nhưng trong lòng vẫn rất đau. Mỗi đêm nằm trên long sàng rộng lớn kia, hắn luôn cảm thấy lạnh lẽo, trong quá khứ luôn có người kia sưởi ấm cho hắn, hiện tại mặc dù có hoả lô (lò sưởi) thật lớn, nhưng vẫn không ấm áp như cũ, chẳng lẽ là do đầu xuân, tiết trời vẫn còn lạnh sao?

“Ai nha, sư phụ, ngươi có nghe ta nói gì hay không a?” Huyền Tỉnh Hiên nhìn sư phụ đang đờ ra, cảm thấy mất hứng, sư phụ gần đây khi dạy bọn hắn học luôn có bộ dạng không tập trung làm hại hắn cũng không có tâm tình học hành.

“Nga, xin lỗi Hiên nhi, sư phụ lại thất thần. Vừa giảng tới đâu rồi?” Thiên Chiêu Tễ bị thanh âm bất mãn của Huyền Tỉnh Hiên đánh thức, vì sao hắn luôn nhớ tới người kia.

Đêm đó, hắn đem hắn dằn vặt thê thảm như vậy, cuối cùng quay lưng đi, dường như thực sự coi hắn như một nam sủng bình thường trong hậu cung, bảo hắn phải chịu đựng thế nào a? Thế nhưng chính mình lại không ngừng nghĩ tới nam nhân kia.

“Hiên đệ, sư phụ mệt mỏi, chúng ta tạm nghỉ một hồi đi.” Huyền Tỉnh Nhiên nhìn Thiên Chiêu Tễ tái nhợt, sắc mặt cũng không tốt, gần đây số lần sư phụ cho Diệu Ngữ huyết ngày càng nhiều. Nàng đang dần khỏe lại, như vậy không phải sẽ uy càng ít huyết sao? Sao mỗi lần sư phụ đi ra sắc mặt lại càng thêm tái nhợt?

“Nhưng mà ta còn chưa học xong mà?” Huyền Tỉnh Hiên mất hứng phẫn uất nói, sư phụ sao lại thế này, hắn còn muốn học giỏi nhiều thứ, tương lai hắn muốn làm đại hiệp a.

“Cảm ơn ngươi, Nhiên nhi.” Thiên Chiêu Tễ nhìn Huyền Tỉnh Nhiên đang lo lắng nhìn hắn, khẽ cười biểu thị mình rất tốt để Huyền Tỉnh Nhiên không suy nghĩ thêm. Nhưng bộ dạng tươi cười của hắn trong mắt Huyền Tỉnh Nhiên lại là tràn ngập bi thương, khiến cho hắn lại càng thêm nhăn mặt lại. Xem ra, hắn cần phải nói chuyện cùng phụ hoàng, chỉ là phụ hoàng hiện tại dường như không gặp muốn gặp nhi tử này a. Bất quá, phụ hoàng hắn tốt nhất nên cầu nguyện sư phụ không có việc gì đi, hắn hiện có dự cảm không tốt chút nào, sư phụ dường như sẽ sớm ly khai bọn hắn.

“Sư phụ, vì sao chỉ tạ ơn hoàng huynh, Hiên nhi cũng muốn a.” Huyền Tỉnh Hiên nghĩ sư phụ bất công, hai người bọn họ hình như đang thầm nói gì với nhau, không cho hắn nghe được. Huyền Tỉnh Hiên nghĩ mình bị gạt ở bên ngoài, hắn không muốn a.

“Ngu ngốc, xem sách của ngươi đi.” Huyền Tỉnh Nhiên không chịu nổi bộ dạng của đệ đệ, thực sự là một hài tử không biết xem tình huống gì hết.

“Hiên nhi, sư phụ rất thích Hiên nhi a. Cách dạy cảu sư phụ Hiên nhi có hiểu không? Sau đó tự mình luyện tập theo phương pháp này biết không?” Thiên Chiêu Tễ nhìn Huyền Tỉnh Hiên mới sáu tuổi, thật là khả ái a, hài tử này có năng lực lĩnh ngộ rất mạnh đối với bài binh bố trận.

“Đã biết a, không cần luyện tập, chỉ cần ta không hiểu ở đâu, đi tìm sư phụ là tốt rồi.” Huyền Tỉnh Hiên mới không muốn cố sức nhớ kỹ, dù sao thì có sư phụ vạn năng ở đây, hắn sẽ không phải vất vả a.

“Thế nhưng, nếu một ngày sư phụ không ở —- “

“Sư phụ, chúng ta bắt đầu học tập đi, ta muốn học một chút chính sách trị quốc của Khổng Tử.” Huyền Tỉnh Nhiên chen vào không cho Thiên Chiêu Tễ nói tiếp, hắn không muốn nghe, hắn sợ phải nghe. Sư phụ nhất định sẽ không có việc gì.

“Uy, hoàng huynh, ngươi rất không lễ phép, tùy tiện chen ngang sư phụ đang nói. Có phải sư phụ muốn nói với ta cái gì, ngươi đố kị, cho nên mới như vậy a.” Huyền Tỉnh Hiên rất tức giận hoàng huynh hắn vô lễ.

“Huyền Tỉnh Hiên, ngươi tốt nhất dẹp ngay sắc mặt ngu ngốc này đi. Không nên chọc ta tức giận, bằng không —” Huyền Tỉnh Nhiên không chịu nổi đệ đệ, kỳ thực Huyền Tỉnh Hiên không thể biết hắn sai chỗ nào, chỉ là không biết tiểu tử này rốt cuộc sao lại luôn có bộ dạng ngu ngốc như thế. Dường như hắn vĩnh viễn không thể hiểu được mọi sự bên ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.