Chương trước
Chương sau
Đúng vậy, nàng cần phải nói rõ ràng. Hàng mày tú lệ hơi nhíu lại,không thể nghi ngờ, nàng đối với Thu Thủy rất khó để oán hận nhưng không có nghĩa là nàng không có. Đứa nhỏ của nàng, sức khỏe của nàng, giántiếp đều vì Thu Thủy mà trở nên tồi tệ.
Về phần mối quan hệ giữa Thu Thủy va Hiên Viên Khanh Trần thì nàngcũng không muốn quan tâm nhiều! Nàng không phủ nhận mình yêu thương hắnnhưng yêu thì sao chứ? Nàng nhất quyết sẽ không giống với những nữ tửtầm thường kia, cũng bất đồng trong quá trình trưởng thành với họ, ailấy đi thứ gì của nàng thì nàng nhất định sẽ đòi lại. Yêu một ngườikhông bất buộc phải ở bên nhau, lại càng không vì một cá nhân nào đókhiến tâm mình dao động, ít nhất hiện tại điều Cảnh Dạ Lan nàng lo lắnglà như vậy.
- Những lời trước kia ta nói với ngươi đều là thật, chưabao giờ ta có ý lừa gạt ngươi. Ta cũng hiểu được ý đồ đêm nay của ngươinhưng chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu!
- Ta biết … ta biết… – Thu Thủy dường như bị câu nói lãnh liệt của Cảnh Dạ Lan làm so kinh hãi, giọng càng thêm nhỏ.
- Về phần chuyện giữa ta và Hiên Viên Khanh Trần tự nhiênsẽ tới lúc cần giải quyết. Ngươi không cần phải lo lắng như vậy. – CảnhDạ Lan ý thức được ngữ điệu ban nãy của mình hơi nặng, đối với một người luôn luôn được bảo vệ, che chở không phải chịu bất cứ lời to tiếng lớnnào thì khó tránh khỏi có điểm quá đáng. – Được rồi, ngươi nên trở vềđi. Hắn bị thương không nhẹ, cuộc tỷ thí ba ngày sau nên cực kỳ thậntrọng. – cuối cùng, nàng cũng nói ra một câu căn dặn Thu Thủy.
Nếu tạm thời không có biện pháp tốt nào thì tốt nhất nên đi từng bước tính từng bước.
Ba ngày sau đó, toàn bộ Vân vương phủ thoạt nhìn vẫn bình yên nhưthường nhưng Cảnh Dạ Lan có thể cảm nhận được không khí căng thẳng đangbao trùm lên. Không chỉ bên trong vương phủ tăng mạnh phòng bị mà ngaycả bên ngoài vương phủ cũng có không ít binh mã. Nàng đã quen thuộc mấytướng lĩnh cầm binh, hiển nhiên biết binh mã bên ngoài vương phủ khôngphải là thủ hạ của Tô Vân Phong; chỉ có duy nhất một khả năng đó là —người trong hoàng cung.
Sự chuẩn bị này đúng là không thường! Cảnh Dạ Lan bất giác cười lạnh. Nàng cũng bỏ qua mấy chuyện vặt vãnh, ngày ngày bình thản ở trong vương phủ, mà cũng chẳng biết nên làm gì, rốt cuộc cứ lẳng lặng chờ ba ngàymau kết thúc.
- Cảnh công tử, Vương gia cho mời! – Ngô thống lĩnh đứng bên ngoài phòng nàng bẩm báo.
- Phiền chuyển lời với vương gia, nói là A Cảnh không muốnlàm phiền, mong vương gia cứ nghỉ ngơi. – nàng không mở cửa, thản nhiênnói vọng ra bên ngoài.
- Vương gia nói cần phải mời Cảnh công tử tới, nói công tửkhông cần nghĩ nhiều, chỉ là trò chuyện bình thường với nhau thôi. – hắn vẫn không từ bỏ, tiếp tục nói.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Cảnh Dạ Lan vẫn đứng lên đi tới bên cửa:
- Đi thôi! – Tô Vân Phong rất ít khi kiên trì đề nghị nàng làm chuyện gì đó, nếu vậy thì nên đi.
Quả nhiên là vẫn như bình thường, trong phòng ngủ của hắn rất ấm, vài tấm rèm che đi ánh mắt trời yếu ớt mới ló lên bên ngoài. Trên bàn cóbày sẵn rượu và mấy đĩa điểm tâm. Thấy nàng đến, Tô Vân Phong mỉm cườinói:
- A Cảnh, nàng tới là tốt rồi. Hôm nay tâm tình không tồinên muốn mời nàng tới tiểu tụ, gần đây nàng không xuất môn chắc rất buồn chán.
- Mọi chuyện vẫn bình thường, chỉ là không ngờ vương gialại hưng trí như vậy. – nàng cầm ly rượu trên bàn, chậm rãi uống; cóđiều ánh mắt thì nhìn phía xa xa không chủ đích, vẻ mặt xuất thần.
Tô Vân Phong thấy nàng uống hết một ly, chủ động đứng lên rót thêm cho nàng:
- Tuy ở Lan Lăng bốn mùa như xuân nhưng rượu vẫn rất lạnh,ngươi vẫn nên uống ít một chút. – hắn vẫn trước sau như một, dịu dàng,thân thiết nhắc nhở nàng.
- Đa tạ vương gia! – Cảnh Dạ Lan thu lại dòng suy tưởng,nâng chén hướng tới Tô Vân Phong. Nàng không phải tránh Tô Vân Phong, bị vây vào thế vị trí như hắn, nếu đổi là nàng thì có lẽ cũng phải làm như vậy, không sai biệt lắm.
Tô Vân Phong cũng nâng chén lên, ngửa đầu uống cạn. Ý cười hơi lạnh, mang theo cô đơn không nói nên lời.
- Nàng là một người thông minh, chắc đã nhận ra chút manhmối từ những chuyện gần đây. Ta cũng không muốn gạt nàng, hoàng thượngđã hạ chỉ sau khi kết thúc cuộc tỷ thí với Hiên Viên Khanh Trần, cho dùlà thắng hay thua thì cũng phải bắt hắn.
Cảnh Dạ Lan sớm đã biết chuyện này, tuy Tô Vân Phong tới lúc này mớinói ra nhưng nàng vẫn phải cảm kích hắn vì đã trực tiếp nói với nàng.Nghĩ vậy, nàng gật đầu với hắn:
- Chuyện vương gia khó xử ta cũng hiểu. Ta không dám cầuchuyện gì, chỉ là ta không muốn lại phải chứng kiến một màn phân tranhnữa.
- Nàng có tính toán gì không? – Tô Vân Phong uống thêm vàichén, hai má đã đỏ bừng, hàng mày rung rung, trong đôi mắt ôn hòa mônglung hơi nước. Hiên Viên Khanh Trần đã sớm tuyên bố với hắn là muốn dẫnnàng đi; cho dù phải dùng cách nào cũng không để nàng lại.
- Không biết, chỉ có thể quyết định sau khi cuộc tỷ thí kết thúc. – Cảnh Dạ Lan né tránh ánh mắt của hắn, giọng nói vẫn lạnh nhạtnhư cũ. Ngày mai, những gì xảy ra vào ngày mai sẽ thay đổi rất nhiềuchuyện.
- A Cảnh. – Tô Vân Phong đứng lên, đem chén rượu đầy uốngmột hơi cạn sạch rồi tùy tay rút bội kiếm khỏi bao. Bước đi của hắn cóvẻ không vững, chậm rãi tiêu sái tới trước mặt Cảnh Dạ Lan. – Trận chiến ngày mai, chúng ta tạm thời không nói tới chuyện thắng hay thua. Ta gọi nàng tới là muốn múa kiếm cho nàng xem.
Múa kiếm?
Nàng ngây ra một hồi. Từ trước tới nay Tô Vân Phong đều một bộ bìnhtĩnh, thong dong, dù nói hay làm đều rất trầm ổn. Cho dù có đối diện với nguy hiểm vạn phần nay là nổi cơn thịnh nộ thì hắn đều có thể bảo trìsự bình tĩnh, tuyệt đối không làm ra những chuyện khác người đi ngượclại với thân phận. Ít nhất nàng cảm thấy chuyện hắn vì mình mà múa kiếmđúng là thật bất ngờ, không tưởng.
- Vương gia, người say rồi, vẫn nên đi nghỉ ngơi thôi. – nàng chối từ.
- Say cũng được, nếu không sao ta có thể đề nghị chuyện múa kiếm vì A Cảnh chứ? Cho dù đó là những việc mà ta rất muốn làm. – nửacâu sau hắn nói quá nhỏ nên Cảnh Dạ Lan không nghe được rõ ràng. Nàngcảm thấy Tô Vân Phong có chút khác lạ so với thường ngày.
Kiếm được rút ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm dài trong tay Tô Vân Phong uốnlượn tạo nên vô số kiếm hoa, càng làm nổi bật hai gò má vì men rượu màđỏ. Nhìn thoáng qua hắn giống như một đóa hoa hải đường.
- A Cảnh, nàng phải nhớ rõ mỗi một động tác của ta, phảinhớ thật kỹ, không được quên! – Tô Vân Phong dịu giọng đề nghị, cánh tay vươn ra, trường kiếm trong gió phát ra những tiếng vun vút. Thân hìnhvẫn chưa động, tay nâng lên ngang đầu, mỗi động tác của hắn đều liênhoàn xuất ra, có khá nhiều chiêu thức trông không giống với kiếm chiêu.
Hình như là… hình như là vũ đạo!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.