Trở về Bắc An, bởi vì còn có Thu Thuỷ, Khanh Trần không có mỗi ngàyđều đến chỗ nàng, do đó mà Cảnh Dạ Lan có thừa thời gian rảnh rỗi bắtđầu lại một lần nữa chuẩn bị kế hoạch của nàng. Không nhìn thấy hắn ngược lại càng tốt, ngày nào hắn xuất hiện, đêm đó y như rằng Cảnh Dạ Lan khó có thể đi vào giấc ngủ. Hiên Viên Khanh Trần đối với nàng không có bạo ngược giống như lúctrước nữa, tuy rằng hai người thường xuyên có khắc khẩu nho nhỏ, nhưnghắn luôn là người đầu tiên rất nhanh chóng xin tha. Cho dù rõ ràng ban đêm Cảnh Dạ Lan tự động khơi mào, hắn vẫn là trước sau như một dỗ dành nàng. Những lúc khắc khẩu, ngẫu nhiên nhắc tới Tiểu Khả cùng đứa nhỏ, hắnluôn bộ bộ biểu tình bi thương, tiến lên ôm lấy nàng, chính là một kínhhô tên của nàng. “Mị Nô, Mị Nô của ta…” Bởi vậy, Cảnh Dạ Lan hoàn toàn không có biện pháp nào có thể làm chotâm của chính mình được yên tĩnh, đôi khi, hắn không có lại đây, mà nóichưa có tới, mất mát trong lòng nàng dần dần thêm sâu sắc. Nàng hiểuđược đây không phải là một chuyện tốt, nhưng lại không có cách nào khắcchế tâm tình xa lạ ấy của chính mình tiếp tục phát triển. “Vô Ngân, ngươi còn cần thời gian bao lâu?” Lại một lần nữa thừa dịplúc Hiên Viên Khanh Trần mang Thu Thuỷ ra ngoài, nàng đến Huyền Cơ cungcủa Vô Ngân. “Bây giờ vẫn chưa có tiến triển. Làm sao vậy?” Rất hiếm khi Vô Ngânnhìn thấy bộ dáng vội vàng xao động của nàng. Bình thường, nàng luôn một bộ biểu tình lạnh lùng. Nhưng từ sau khi qua trở về Bắc An nàng đúng là thay đổi không ít. “Vẫn chưa có tiến triển gì sao?” Nàng thở dài thật mạnh, “Vô Ngân, ta không có nhiều thời gian để chờ đợi.” Cúi đầu nói xong, nàng mù mịtngồi ở một bên. Nếu không đi, nếu nói không đi, nàng sợ chính mình sẽthật sự thay đổi. “Thuốc lần trước ta đưa cho ngươi dùng hết rồi sao?” “Ý của ta không phải như vậy.” Nàng nhìn chăm chú ánh mắt khó hiểucủa Vô Ngân, “Thứ ta muốn chính là một loại thuốc có thể khiến cho độctố trong người ta hoàn toàn bị thanh trừ, như vậy ta mới có thể rời khỏi Bắc An!” Con ngươi của Vô Ngân giống như muốn xuyên thấu lòng nàng, “Gần đây ngươi có vẻ trở nên thật lo lắng, là vì Khanh Trần sao ?” “Không phải, ta chỉ là muốn có thể rời đi nhanh một chút.” Hắn buông thuốc đang cầm trong tay, đi đến bên người Cảnh Dạ Lan,“Vương phi, ta đáp ứng chuyện của ngươi, đó là giúp ngươi nghiên cứu chế tạo thuốc giải, nhưng ta muốn nói cho ngươi một chút, ngươi nếu phảirời khỏi Khanh Trần, thì đừng làm cho hắn đối với ngươi có điều khôngmuốn xa rời.” “Ta không có!” Cảnh Dạ Lan nâng con ngươi lên, cơ hồ như muốn bắn ralửa. “Lần trước ta đã nói với ngươi, từ trước cho tới bây giờ ta khôngcho hắn một hy vọng gì, là hắn đến dây dưa với ta, ngươi so với ta rõràng hơn, lúc hắn cố chấp lên có bộ dáng gì!” Hắn từng đối với chuyệnnàng đã là không thể tha thứ được, làm cho Cảnh Dạ Lan hận đến tưởng như chỉ có giết hắn mới có thể giải hận. Mà hiện tại, hắn sủng nàng, dỗ nàng, nồng nhiệt thân thiết bao vâylấy nàng, gần như khiến nàng không thể hô hấp. Hàng đêm ngủ lại bên cạnh nàng, gắt gao ôm lấy nàng ngủ. Có vài lần, Cảnh Dạ Lan xiết chặt ngân châm trong tay, nhìn hắn quágiống Quỷ Túc, cũng giống như một đứa nhỏ trầm lắng thiếp đi, nàng không có cách nào nhẫn tâm xuống tay với hắn. Nàng không biết Khanh Trần cónhận ra dụng ý của nàng hay không, nàng chỉ biết là, nàng không có cáchnào có thể trấn định bình tĩnh giết hắn giống như lúc trước. Vô Ngân nở nụ cười, “Ta biết a, Khanh Trần là người luôn luôn cố chấp cùng bá đạo, một khi hắn nhìn trúng cái gì thì nhất định phải đạt được, ngươi lại là người nằm trong số lượng không nhiều lắm không chiếm được. “Ta không hiếm lạ!” “Vương phi, ngươi luôn luôn thông minh, nên biết làm như thế nào.Khanh Trần không chiếm được ngươi, tự nhiên sẽ dây dưa. Tuy nhiên hắnluôn luôn đối đãi với những người lừa gạt hắn chưa bao giờ nương tay,cho dù là tiếp tục thích tiếp tục không chiếm được đều huỷ diệt khôngchút khách khí, trước kia ngươi cũng không phải là chưa từng nếm qua thủ đoạn của hắn, chỉ sợ là Vương phi ngươi cả đời không thể quên được.” Sẽ khiến cho Khanh Trần hận nàng? Cảnh Dạ Lan hừ lạnh một tiếng, “Hắn từ trước đến nay đều hận ta, nếu ta lúc này đây thực sự ly khai khỏihắn, hắn nhất định sẽ đuổi giết ta đến tận chân trời. Này đã là hận ýlớn nhất, cái khác ta thực sự không thể tưởng được!” Vô Ngân đột nhiên cười không thể khống chế được, bộ dáng đắc ý củahắn làm cho Cảnh Dạ Lan cả kinh. Tự giữ bình tĩnh như Vô Ngân làm sao có thể cười thất thố đến như vậy? Cười đến nỗi nước mắt tràn ra hốc mắt, hắn mới lau đi, giữ vững lạithân mình, mới nghiêm mặt nói, “Vương phi, ngươi nghĩ rằng Vô Ngân ta là một dược sư chế thuốc tầm thường sao? Ta nên vì Vương phi chuẩn bịthuốc thật đặc biệt mới được.” “Ngươi có ý gì?” “Có ý gì?!” Sóng mắt Vô Ngân lưu chuyển, ở đồng tử mắt chỗ sâu trong, có một ngọn lửa chuyển động. “Đến lúc đó, Vương phi sẽ biết.” Hoa Mị Nô còn sống một ngày, Hiên Viên Khanh Trần sẽ không ngừng nghỉ dây dưa với nàng. Chỉ có nàng chết, mới có thể chấm toàn bộ, làm chotất cả mọi chuyện trở lại quỹ đạo ban đầu. Đương nhiên, hết thảy mọi chuyện này, cũng chỉ có Vô Ngân hắn là có thể là được! Cảnh Dạ Lan không rõ ý của Vô Ngân, nhưng lại tại trên đường trở về nàng lại nhìn thấy một người không nghĩ sẽ gặp lại. “Vương phi tỷ tỷ, vì sao khi nhìn thấy ta, lại có bộ dáng bất ngờ đến như vậy?!” Tô Tĩnh Uyển chặn đường đi của nàng. Trong đôi mắt phượngxinh đẹp kia, đã không còn thần thái của ngày xưa, ngược lại có nhiềuphần oán hận. Cũng khó trách, từ sau khi các nàng trở về, Hiên Viên Khanh Trần chưa bao giờ bước vào Mộ Nguyệt Cung của nàng ấy, thậm chí hạ lệnh bỏ điphong hào sườn phi của nàng, làm cho nàng cấm chừng ở bên trong. Nếukhông phải Cảnh Dạ Lan trên đường trở về, mới có thể khiến Khanh Trầnbuông tha cho nàng ấy một lần, phỏng chừng không biết hắn sẽ xử lý nàngta như thế nào. “Ta đã đáp ứng với Vân Vương gia, buông tha cho ngươi một lần, nếungươi còn không hối cải, ta nhất định sẽ không lại một lần nữa đối vớingươi hạ thủ lưu tình.” Nàng nghiêm mặt lạnh lùng, xiết chặt ngâm châmcổ tay áo. Phụ nữ vì tình mà nổi điên nàng đã tiếp xúc qua, cũng đã thửqua có bao nhiêu lợi hại, không thể không đề phòng. “Buông tha cho ta? Ngươi sẽ hảo tâm đến như thế sao? Đối với nhữngchuyện ta đã làm, sợ là cho dù ngươi có giết ta vài lần cũng sẽ khônggiải hận được.” Hiên Viên Khanh Trần sủng ái nàng như thế, chắc là haingười đã sớm hoà hảo, nàng đã làm chuyện căn bản giấu diếm không được,Hiên Viên Khanh Trần lúc trước cơ hồ như đã muốn giết nàng, tuy rằng hắn không có động thủ, nhưng lại bức nàng cho tới phân thượng này cho tớihôm nay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]