Chương trước
Chương sau
“Phiền não gì thế?”

Lý Tử Dạ lập tức lấy lại tinh thần, hỏi.

"Chưởng tôn và Nho thủ nói, với năng lực của ta, mặc dù tu luyện tới cảnh giới thứ năm không có vấn đề gì, nhưng mà nếu muốn vượt qua cảnh giới thứ năm thì không dễ dàng” Bạch Vong Ngữ đáp.

Lý Tử Dạ không muốn nói chuyện nữa.

Còn vượt qua cảnh giới thứ năm? Người ta đã suy nghĩ tới vấn đề này rồi mà hắn vẫn còn đang chật vật ở cảnh giới thứ nhất tiền kỳ, không biết cuộc đời của mình khi nào mới có thể tiến xa hơn.

“Lão Bạch”

“Hả?”

“Ta muốn chết.”

"..."

Hai người không nói lời nào, ở trước mặt Bạch Yong Ngữ, Lý Tử Dạ cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là con nhà người ta.

"Lão Bạch, ngươi thật không biết tung tích của sư phụ ta sao?" Lý Tử Dạ lại hỏi.

“Không biết.”

Bạch Vong Ngữ lắc đầu nói: “Với tu vi của Mai Hoa Kiếm Tiên, nếu nàng cố ý che giấu hành tung thì cho dù là bốn vị Chưởng tôn cũng rất khó phát hiện, việc này, ngươi chỉ có thể đi hỏi Nho thủ."

“Nho thủ”

Lý Tử Dạ bất đắc dĩ, lại là Nho thủ, quan trọng là làm sao hẳn mới có thể gặp được vị chủ nhân Thái Học Cung này.

“Bạch huynh, huynh gặp Nho thủ chưa?"

Lý Tử Dạ tò mò hỏi: “Nho thủ là người như thế nào?"

“Mới gặp qua một lần."

Bạch Vong Ngữ nhẹ giọng nói: “Chỉ có bốn vị Chưởng tôn mới có thể đi vào tiểu viện của Nho thủ, ta cũng là đi theo Chưởng tôn Pháp Nho mới may mắn gặp Nho thủ một lăn, về phần Nho thủ là người như thế. nào, nếu sau này Lý huynh có cơ hội gặp Nho thủ thì sẽ biết, Nho thủ không phải người thường mà là thánh nhân đương thời”

Lý Tử Dạ có chút đau đầu, muốn hỏi tung tích lão Tần thì cũng chỉ có thể đi gặp Nho thú, nhưng mà hiện giờ hản lại không thấy được Nho thủ, quả thực làm cho. người ta đau đầu mà.

Nếu không thì trói đại sư huynh Nho môn này, làm con tin trao đổi tiên tử sư phụ thì sao nhỉ?



Lý Tử Dạ nhìn về phía Bạch Vong Ngữ bên cạnh, nhưng lại nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ điên rồ đó.

Hắn không thể đánh bại tên này.

Ngồi một lúc có hơi mệt mỏi, Lý Tử Dạ nằm xuống. bậc đá, nhìn ánh trăng trên trời, thuận miệng nói: “Lão Bạch, nếu Nho môn có võ học cấp tốc nào thì dạy ta hai chiêu đi"

“Võ học cấp tốc?”

Bạch Vong Ngữ nghe vậy, vẻ mặt trầm tư, một lúc lâu sau mới nói: “Có, nhưng uy lực ở mức trung bình, Lý huynh muốn học không?”

Lý Tử Dạ nghe vậy, lập tức ngồi dậy, nói: “Để ta xem.

Bạch Vong Ngữ gật đầu, đứng dậy tiến lên hai bước, giơ tay nâng kiếm kiếm, nhất thời, Thái Dịch Kiếm sau lưng ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm chuyển động sắc bén, tạo ra hàng chục dư ảnh, khiến người ta khó phân biệt được đâu là thật đâu là giả.

Khoảnh khắc tiếp theo, mười mấy đạo kiếm quang phá không xuất hiện, giống như sao băng, cắt qua bầu trời đêm.

"Bùm!"

Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, trong. khoảnh khắc kiếm quang xẹt qua, một tảng đá khổng Tồ vỡ ra trước mặt hẳn, mảnh vụn bay tứ tung khắp nơi trên mặt đất

Phía sau, Lý Tử Dạ kinh hãi đến mức há to miệng, giống như một tên quê mùa chưa từng nhìn thấy thế giới rộng lớn, run giọng nói: "Ngươi gọi đây là uy lực. bình thường sao?”

“Đúng thế”

Bạch Vong Ngữ thu kiếm, gật đầu nói: “Qó hoa mà không có quả, cao thủ so chiêu, công dụng không lớn”

Trong lòng Lý Tử Dạ như có thiên quân vạn mã bước qua, lại nhận thêm một đòn chí mạng, người này, sao thiên sứ tỷ tỷ không thu nhận tên này luôn đi!

"Nếu Lý huynh cho rằng vô dụng thì đừng học, dù sao Lý huynh luyện Phi Tiên Quyết là thiên hạ đệ nhất pháp, không có võ học nào có thể so sánh được” Bạch Vong Ngữ nghiêm mặt nói.

“Đừng, đừng, học, sao lại không học chứ!"

Lý Tử Dạ nghe vậy, vội vàng đứng lên, nói: “Học nhiều cũng tốt, chiêu này gọi là gì?"

Hắn không biết phải tu luyện Phi Tiên Quyết đến đời nào mới có thể thành công, dù sao trước tiên phải học chút gì đó mới được.

“Phong Qua Lưu Ngâi

Bạch Vong Ngữ trả lời, lập tức thúc giục Thái Dịch Kiếm để tỉ mí truyền thụ từng chỉ tiết.

Lý Tử Dạ ở bên cạnh cũng học tập rất nghiêm túc, sợ bỏ sót bất kỳ một chỉ tiết nào,

Ước chừng nửa canh giờ sau, Bạch Vong Ngữ lại kiên nhẫn dạy đi dạy Ì vững được bản chất của chiêu thức này.



Lý Tử Dạ cuối cùng cũng nắm.

“Ha ha, thành công rồi!"

Lý Tử Dạ nhìn Thuần Quân Kiếm di chuyển trước. mặt, cười ha hả giống như một kẻ ngốc.

Bạch Vong Ngữ đưa tay lau mồ hôi trên trán, âm thầm thở hổn hến.

Chiêu này rất khó sao? Lúc trước, hẳn ta nhớ rõ mình nhìn một lần là đã học được, sao Lý huynh lại phải học vất vả như vậy?

Có lẽ Lý huynh không thích hợp học kiếm pháp Nho môn nhỉ.

Trong lòng Bạch Vong Ngữ rất tự nhiên tìm lý do cho Lý Tử Dạ, dù sao người mà Mai Hoa Kiếm Tiên coi trọng, làm sao thiên phú võ học có thể kém được.

"Đi thôi, lão Bạch, hôm nay ta rất vui, ta dẫn ngươi đi tìm niềm vui”

Sau khi học được một chiêu, tâm trạng của Lý Tử Dạ rất tốt, hẳn vòng tay qua cổ người trước rồi đi ra ngoài Lý viên.

Đến đô thành đã mấy ngày, cũng đến lúc phải đi 'thăm nhị ca, thuận tiện tìm hiểu một ít tin tức về Doãn gia, hẳn còn muốn lấy được quyển Thiên Công Yêu Thuật kia càng sớm càng tốt.

"Đi, đi đâu?”

Đối với hành động thân mật của Lý Tử Dạ, Bạch Vong Ngữ vẫn có chứt không quen nên vẻ mặt mất tự. nhiên hỏi.

“Thì Hoa Uyển”

Lý Tử Dạ nói: “Chính là thanh lâu."

“Thanh lâu?”

Bạch Vong Ngữ nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi, nói: “Lý huynh, không được đâu, ta là đệ tử Nho môn, sao có thể đi tới mấy nơi trăng hoa như thế này được”

“Trên điều cấm của Nho môn có viết sao?” Lý Tử Dạ hỏi.

Bạch Vong Ngữ suy nghĩ, lắc đầu nói: "Vậy thì không có."

“Thế thì được rồi”

Lý Tử Dạ nhếch miệng cười, nói: "Nếu không có quy định, trước đây ngươi cũng đã hứa sẽ nghe lời ta, vậy thì đừng nói nhảm nữa”

Nói xong, Lý Tử Dạ kéo người đi về phía Thì Hoa Uyển.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.