"Tính tình kiên định là ưu điểm đáng quý nhất khi tập võ, ta rất mong chờ xem hẳn sẽ đạt được thành tựu gì sau khi toàn bộ tám mạch được mở."
Tần A Na nhìn chàng trai trẻ cách đó không xa, nhẹ nhàng nói.
"Khó lắm” Trương Lạp Tháp than thở: "Cho dù có. nhiều thuốc tốt như vậy, còn có một cây Dược Vương thì ngươi tối đa cũng chỉ có thể giúp hẳn đả thông một kinh mạch mà thôi. Người có tám mạch, tìm đâu ra nhiều Dược Vương như vậy? Nếu không có Dược Vương, chỉ dựa vào thuốc quý, xét theo tiến độ hiện tại, muốn đả thông hết tám mạch của hắn, không có ba đến năm năm thì căn bản là không thể."
Dược Vương không phải nói có là có, thứ này chỉ có thể gặp không thể cầu, cho dù tài phú của Lý gia kinh người cũng khó có thể một lần tìm ra nhiều Dược Vương như vậy.
Lão và Tân A Na vẫn đánh giá cao độ khó của làm lại kỳ kinh bát mạch, dù sao trước đây cũng chưa từng có ai làm được việc này.
"Chuyện Dược Vương không vội." Tần A Na bình tĩnh nói:" Ta nghe nói ở Thái Học Cung của đô thành có một cây hà thủ ô nghìn năm tuổi, nếu không được thì ta sẽ đi đô thành một chuyến."
“Thái Học Cung?”
Nghe vậy, vẻ mặt Trương Lạp Tháp hơi ngưng lại, nói: "Ngươi có chắc chắn muốn đến đó không? Lão già trong Thái Học Cung không đơn giản. Ngay cả ngươi, nếu dùng vũ lực thì cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-phe-vat-thanh-thien-tai-vo-dao/3431357/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.