Tần A Na cầm kiếm, một kiếm vung lên, trong nháy mắt, kiếm khí hoành hành, âm ầm chém lên hồ nước.
Bên hồ, Lý Tử Dạ nhìn một kiếm kinh người này, tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy nhưng vẫn hết sức chấn động.
“Bản chất của kiếm là nhanh, chuẩn và tập trung, mà bản chất của kiếm chiêu không gì khác hơn là vung, chém, đâm."
Tân A Na bình tĩnh giải thích: “Kể từ hôm nay, ngươi chỉ cần luyện ba chiêu vung, chém, đâm một nghìn lần một ngày, không cho phép thiếu đi lăn nào, cho đến khi ngươi xuất kiếm mà không có bất kỳ động tác dư thừa hay sai sót nào, khiến nó hoàn toàn trở thành bản năng cơ thể."
“Vâng!” Lý Tử Dạ ôm quyền, cung kính hành lễ đáp.
Nhìn thấy thiếu niên trước mặt lần đầu tiên hành lễ trang trọng như vậy, sắc mặt Tân A Na dịu đi một chút, nói: “Nếu ngươi có thể tu luyện đến trạng thái mà ta vừa nói, cho dù cuối cùng ngươi vẫn không thể đả thông kinh mạch, thì trong triều Đại Thương này, ngoại trừ một số tông sư võ đạo, không ai có thể khinh thường kiếm của ngươi."
Cách đó không xa, Trương Lạp Tháp đang lặng lẽ uống rượu, không nói một lời.
Lời Tân A Na nói quả thực không sai, nhưng trên thế giới này, số người có thể luyện kiếm đến trình độ như vậy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Chiếc bánh này tuy không nhỏ nhưng ít nhất cũng mang lại cho thẳng nhóc này chút hy vọng.
Bên hồ, sự tự tin của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-phe-vat-thanh-thien-tai-vo-dao/3431351/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.