Editor: L.N.H.T
Trên xe buýt, nhân viên bán vé dùng sức đẩy cánh tay Dư Uyển Uyển, “Em gái, dậy đi…”
“Gì vậy?” Dư Uyển Uyển mở hai mắt mông lung ra, mơ hồ nhìn nhân viên bán vé.
“Em gái, em lỡ trạm rồi. Đã đến trạm cuối rồi.” Nhân viên bán vé không nhịn được bèn giải thích.
“Tôi không ngồi xe mà!”
“Em gái, có phải em vẫn còn mơ ngủ không. Đây là cửa trạm thành phố X. Nếu muốn ngồi trở về thì xin vui lòng ngồi xe bên phía đối diện.”
Dư Uyển Uyển chóng mặt xuống xe, vừa cúi đầu thì thấy mình đang mặc một chiếc váy màu đỏ, trên vai còn đeo một túi sách rất nặng.
Không đúng, đã nhiều năm cô không mang váy rồi. Trong cuộc sống cô đã sớm xem nhẹ giới tính, thậm chí giống như đàn ông làm công việc nặng. Hơn nữa cũng không cần băng bó trị thương, cho tới bây giờ cô đều không có tiền.
Kiến trúc dường như từng rất quen thuộc khiến Dư Uyển Uyển cảm thấy mờ mịt, đã rất lâu cô chưa trở lại thành phố này rồi. Thật ra phần nhiều là cô không dám, cũng không muốn. Chỉ là, không phải do cô nghĩ lung tung. Một nữ sinh mang mắt kính đột nhiên vỗ cô một cái.
“Em gái, có thể nhờ em giúp một chuyện không?”
Dư Uyển Uyển sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn, thời gian như lùi về mười ba năm. Cô nhận ra chị đeo mắt kính này, chị ấy tên Lăng Tâm.
Mười bốn năm trước, Dư Uyển Uyển cũng ngồi xe quá trạm, bất cẩn ngồi đến trạm cuối.
Sau đó cô gặp Lăng Tâm, Lăng Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-phan-dau-thanh-anh-hau/194337/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.