“Anh đến đây làm gì?” Không phải anh hận cô sao? Nếu hận cô, vì sao lại đến? Nếu hận cô, vì sao lại cứu cô?
Người vừa báo cho Stephen đến cứu cô, là anh đúng không. Mà hiện tại, thay đổi trên màn hình, cũng là do anh.
“Tôi đến xem, em có cách gì trốn khỏi bên tôi. Tôi đến xem, cô dâu của tôicó phải đã chuẩn bị đến giáo đường cùng tôi không, hôn lễ yên lặng này,cô dâu bỏ đi đã lâu rồi, mà chú rể, một mình chờ đợi cũng đã lâu rồi.”Hai mắt Cung Nhã Thương như mỉm cười nhìn cô, dịu dàng như nước, tìnhcảm chứa chan.
Đào Chi Yêu nhìn anh, giọt nước mắt nóng bỏng nhưhóa thành nước mắt của nàng tiên cá rơi xuống đất, như trong giấc mơvậy, trong lòng hai người lại nổi lên một trận sóng.
“Đừng khóc.”
Đúng lúc này, Cung Nhã Thương lại gần, một cái ôm nhẹ nhàng mà ấm áp mangtheo hơi thở đàn ông quen thuộc vây quanh Đào Chi Yêu, Cung Nhã Thươngnhẹ nhàng ôm cô, lau nước mắt đi cho cô, thì thầm: “Đồ ngốc. Đừng khócnữa, có anh ở đây rồi.”
“Cung Nhã Thương, em đã nói với anh câunày chưa?” Đào Chi Yêu bỗng ôm chặt anh, theo đuổi thứ mình muốn, đầuvùi thật sâu trong lồng ngực ấm áp của anh, giọng buồn bực nói.
“Cái gì?” Cung Nhã Thương nghi hoặc nói.
Bỗng, một nụ hôn dịu dàng như nước mà nhiệt tình như lửa mang theo sự chờmong, hai mắt Cung Nhã Thương mở to vì kinh ngạc, cô lại hôn anh trướcmặt mọi người, chủ động hôn anh….! Đây không phải là phong cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-no-tan-nuong-cai-tao-tong-tai-gay-cua-gioi-hac-dao/2160816/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.