Vừa vào biệt thự Đào Tiểu Đào đã như một đứa trẻ chạy nhảy đùa vui.
Nhìn bóng hình nhỏ bé của nó, trong đầu vẫn nhớ đến gương mặt như ma quỷ của nó tối hôm trước, đứa trẻ thiên sứ và ma quỷ kết hợp này, là do một tay cô nuôi dưỡng sao? Cho dù lo lắng, nhưng cô biết con trai cô sẽ không kém cô và người kia. Nếu vậy, cần gì phải tự tìm phiền não?
Con trai của cô, rõ thứ nó muốn hơn cô, không phải sao?
Nghĩ vậy, Đào Chi Yêu cười hiểu ra, mà Tô Tiểu Vũ đang được người hầu nghênh đón kia, thấy Đào Chi Yêu tươi cười, cùng cười trộm theo.
Hiển nhiên, cô cũng phát hiện ra vẻ mặt ác ma của Tiểu Đào.
Tô Tiểu Vũ nhìn Tiểu Đào liếc mắt một cái, chớp chớp mắt, vậy thì sao chứ, cũng chính vì vậy mà cô rất thích đứa trẻ này.
Nhìn bóng dáng của Tiểu Đào, Tô Tiểu Vũ chỉ biết, cô đang nhìn một đế vương dần dần trưởng thành.
Nhìn nụ cười của cô, Đào Chi Yêu thản nhiên nói: “Hiển nhiên, cô đã sớm biết.”
“Vậy thì sao,” Tô Tiểu Vũ cười nói: “Không phải cô cũng thích à.”
Hồ ly ở bên cạnh cầm vang đỏ và bốn ly rượu nhún vai, ngắt lời nói: “Sai, là chúng tôi đều biết. Sư tử,” Hồ ly nhìn cô, hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Tôi không thể không nói, năm đó cô đã có một lựa chọn chính xác.”
Đào Chi Yêu sâu xa nói: “Đây không phải do cô tặng sao?”
“Vâng vâng vâng. Tôi biết tôi sai rồi. Tôi không nên uống say, không nên nói sai số phòng. Chuyện năm đó, là tôi sai, sư tử, tôi lúc ấy không tin cô lại nghiêm túc, lại còn nhiều năm như vậy….” Hồ ly liếc Đào Tiểu Đào một cái, trong mắt là yêu thương, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười: “Giờ tôi chỉ chúc cô may mắn, kiên trì nhiều năm như vậy, lại nuôi dạy Tiểu Đào tốt đến thế.”
Mèo đêm và chồn tía cũng đồng ý gật đầu.
“Hiện tại,” Hồ ly rót rượu, đưa cho các cô, trừ quạ đen đang dưỡng thương không được uống rượu, “Mỗi người chúng ta làm một ly, nhiều năm như thế, qua nhiều chuyện như vậy, đây là lần đầu tiên tất cả chúng ta ở chung một nơi, có thể bình tâm nói chuyện phiếm, chẳng lẽ không đáng để làm một ly sao?”
Đào Chi Yêu nhíu mày, cười yêu kiều, cầm ly rượu, bọn họ cùng đứng lên, trăm miệng một lời nói: “Kính, chúng ta sẽ mãi ở đây, không thiếu một ai cả! Cheers!”
“Cheers! For past, for now, for future, forever!” Hồ ly nâng ly nói, bỏ qua quá khứ, hiện tại, tương lai, mới đáng để các cô quý trọng mãi mãi.
Sư tử, chồn tía, quạ đen, mèo đêm, hồ ly, năm người nhìn nhau mỉm cười, giống như trải qua bao gian khổ cuối cùng có thể nhìn nhau nở nụ cười, mỗi người đều hiểu rõ, khoan dung, thỏa mãn, hạnh phúc, năm người khẽ mở miệng, cùng nói ra từ cảm động kia: “Forever.”
Đào Chi Yêu nhìn những người bạn vẫn đứng cạnh mình, đi cạnh mình suốt chặng đường dài, các cô đã trải qua sinh tử, âm mưu và hạnh phúc, các cô đã trải qua tất cả mọi chuyện trên thế gian này, giữa các cô có tình bạn, cho đến mãi mãi, không phải sao?
Đào Chi Yêu cười nhẹ.
Mà Đào Tiểu Đào thấm mệt cũng chạy lại ôm cổ cô, ngước cái đầu nhỏ nhắn lên, trong mắt lóe sáng, tất cả là mong chờ: “Mẹ, rượu đỏ nhìn ngon ghê, con uống một miếng được không?”
Đào Chi Yêu vuốt tóc nó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, ngay khi Đào Tiểu Đào nghĩ động tác của nó đã thành công, sắc mặt Đào Chi Yêu trầm lại: “Trẻ con lại muốn uống rượu, có nghĩ cũng không được.”
“Mẹ……” Đào Tiểu Đào thất bại, kêu lên thê lương.
Đào Chi Yêu im lặng.
Hồ ly bên cạnh không nỡ, ra mặt nói: “Sư tử, độ rượu không cao đâu, trẻ con không tránh nổi tò mò, Tiểu Đào muốn uống thì cho nó thử.”
Đào Tiểu Đào vội vàng ngẩng đầu, hai mắt mở to như búp bê, lông mi chớp chớp, ngoan ngoãn gật đầu lia lịa. Nhưng mà, trước kia không phải nó cũng chưa từng uống qua…. Ừ, đương nhiên, là khi ở cùng dì hồ ly, mỗi ngày dì hồ ly đều ăn chơi lu bù, khó tránh khỏi trong lúc tò mò uống một ngụm rượu mà cô đã giấu. Chuyện này không thể nói cho mẹ biết, Đào Tiểu Đào nói trong yên lặng.
Đào Chi Yêu lại buông ly rượu ra, ôm lấy nó, vẫn vô cùng dịu dàng, vẫn là người mẹ với hình tượng nhã nhặn kia, nhẹ giọng đánh vỡ một tia ảo tưởng cuối cùng của Đào Tiểu Đào nói: “Thời gian không còn sớm, con ngoan ngoãn lên giường đi ngủ đi. Các dì cũng mệt rồi. Bảo bối, chúc các dì ngủ ngon đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Tiểu Đào lúng túng, nhưng lại không dám cãi lời mẹ, chỉ ngoan ngoãn nói: “Dì Quạ đen ngủ ngon. Dì Hồ ly ngủ ngon. Dì Chồn tía ngủ ngon. Dì Mèo đêm ngủ ngon.”
Bốn người cười đầy yêu thương, đầu tiên là liếc Đào Chi Yêu một cái trách cô quá nghiêm khắc, sau đó an ủi Tiểu Đào: “Bảo bối ngủ ngon.”
Được ôm trong lòng Đào Chi Yêu, hai người cùng lên lầu đi ngủ, Đào Tiểu Đào như quên mất chuyện vừa rồi, vừa đi vừa hỏi: “Mẹ, tối nay chúng ta cùng ngủ à?”
Đào Chi Yêu thản nhiên nói: “Ừ.”
“Tốt quá!” Đào Tiểu Đào dựa vào xương quai xanh của Đào Chi Yêu, cọ lại cọ, vô cùng thân thiết.
Khi ngẩng đầu nhìn những người tầng dưới, trừng mắt nghịch ngợm nhìn các cô.
Mọi người vừa uống rượu, vừa cười với nó.
Đào Tiểu Đào đã sớm lên kế hoạch cùng các dì, vì mẹ nó chuẩn bị một món quà lớn.
Không biết sau khi mẹ nhận được, có vui mừng không nhỉ? Có lẽ….. bên ngoài cái mặt nạ tươi cười kia, có thể là một khuôn mặt hạnh phúc.
Đào Tiểu Đào ngoan ngoãn dựa trên vai Đào Chi Yêu, hôn nhẹ lên hai má cô.
Mẹ nó, là người thiện lương nhất xinh đẹp nhất trên đời này, không ai có thể sánh bằng, Đào Tiểu Đào cười thỏa mãn, ngửi mùi hương quen thuộc trên người mẹ, từ từ, an tâm nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Nhìn bộ dáng mệt mỏi ngủ thiếp đi của Tiểu Đào, Đào Chi Yêu đau lòng hôn lên hai má hơi gầy của nó, ôm nó đặt lên giường, sau đó mình xốc chăn nằm xuống, nhẹ nhàng ôm nó, hai người bình tâm ngủ.
Nhìn thấy bóng họ biến mất ở tầng hai, bọn họ sau khi uống xong ngụm rượu đỏ cuối cùng, hồ ly đầy hứng thú nói: “Các vị đi làm việc đi.”
Mèo đêm và chồn tía gật đầu cười hiểu rõ.
Các cô nên làm điều gì đó cho sư tử. Ví dụ như….. hạnh phúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]