Tư Ngật đạp manh van xe phi đến cửa hàng sửa chữa ô tô, lúc đi vào suýt nữa đâm phải một công nhân trong đó.
Cậu lái xe mạnh như thế, chú Béo còn tưởng cậu đến gây sự, đi tới gõ lên mui xe, trên mặt hiện rõ vẻ khó chịu.
Tư Ngật ngồi trong buồng lái nhìn một vòng xung quanh, tính cả ông chủ là năm người, không có Trì Tranh.
Tư Ngật cắn chặt đôi môi, hơi luống cuống bất lực.
Chú Béo gõ gõ cửa kính giục cậu xuống, Tư Ngật đẩy cửa xe bước ra, chân vừa chạm đất đã mềm nhũn, suýt thì ngã sấp xuống. Chú Béo ghé vào tai cậu nói gì đó, cậu hoàn toàn không nghe thấy, bên tai đều là tiếng rè rè khó chịu như tín hiệu điện thoại chập chờn.
Hai tay cậu run run lần tìm lọ thuốc, tìm mãi mới cầm được nó, đang định vặn nắp, bỗng trên tay trống trơn, lọ thuốc đã bị một người lấy đi mất.
Trì Tranh đứng trước mặt cậu, tay hắn còn cầm mấy hộp thức ăn nhanh, hẳn là vừa đi mua cơm về. Hắn đặt cơm lên bàn, tỉ mỉ đọc chữ trên lọ thuốc – carbamazepine, một loại thuốc ngăn chặn và kiểm soát cơn động kinh.
Trái tim hắn như bị ai đó bóp chặt, hắn nắm lấy cằm Tư Ngật, nhìn thấy dấu móng tay và vết sưng tấy trên mặt cậu, hai mắt tối sầm lại. Hắn dường như đang cố gắng nén cái gì xuống, thấp giọng hỏi: “Uống cái này, bao lâu rồi?”
Tư Ngật hít hít mũi, trong mắt nổi lên một tầng nước, nhỏ giọng nói: “Có một đợt, lúc anh… Em không ngủ được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nien-nhu-nguoi/246485/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.