Trong sân bay người đến người đi, tiếng hàng trăm đôi giày da vang vọng cảđại sảnh. Cô không biết mình đứng nguyên tại chỗ bao lâu, nhưng cho đếnkhi nhân viên an ninh giục bốn năm lần cô mới nhận ra mình đang chặnđường người khác. Cô bước nhanh đi ra phía ngoài sân bay, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng là chạy một mạch ra ngoài.
Nước mưa rơi xuống tí tách trong không khí lạnh lẽo, màn sương màu xám trobao phủ thành phố như bức tranh màu nước hư ảo. Cảnh mưa thế này thật sự khá giống với trận mưa hồi trung học. Trong trận mưa, cô ngồi bó gốikhóc ở ven đường như một đứa trẻ, vô cùng tùy hứng, nhưng lại thật sựđợi được anh quay lại. Nhưng bây giờ đã khác, cô không thể dừng bướclại, không thể lại khóc, chỉ có thể tì vào cửa sổ sát đất của sân bay đi dọc theo về phía trước. Cô cứ đi về phía trước không có mục đích, nhưng lại không biết cuối cùng mình muốn đi đâu.
Sau đó chân cô vấp phải ống tuýp ven đường, cả người suýt nữa ngã trên đất, may là tay chống vào vách tường, cuối cùng mới đứng vững. Nhưng đaunhức nơi chân khiến cô phải dừng lại. Vang vọng bên tai chỉ có tiếng mưa rơi trống vắng, hại mưa nhỏ dài thấm vào quần áo của cô, lạnh lẽo nơida thịt rót vào xương tủy. Ý thức được mình lại sắp rơi vào trạng tháituyệt vọng đã từng trải qua, cô ngồi xổm xuống phía sau một chiếc xebuýt không biết đã đậu bao nhiêu ngày, cố gắng làm mình bình tĩnh trởlại. Cô tự nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-niem-thanh-thanh/3016773/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.