Cô hoàn toàn biến thành ngu ngốc, ngay cả ánh mắt nhìn anh cũng quên chớp.
Anh mới vừa quay người đi thì cả người cô đã gục lên bàn, ôm đầu sững sờ -- Mới vừa rồi cô đã nghe thấy gì?
Nhưng trái tim đập quá nhanh, đầu óc cũng không có cách nào suy nghĩ. Côkhông nghe lọt gì cả, chỉ có tiếng gió và tiếng sóng biển. Cô lắc lắcđầu, úp mặt vào hai lòng bàn tay, gục trên bàn. Ngoại trừ đèn pha ở bờbiển rọi sáng vào võng mạc của cô, tất cả cảm giác đều như hòa lẫn vàogió biển, bị cuốn lên bầu trời xa xôi bao la đen ngòm kia.
Giờ khắc này, bóng lưng của Dante ngoại trừ cao hơn một chút, bả vai cũngrộng hơn một chút thì hoàn toàn giống hệt với bóng lưng của Hi Thành lúc thiếu niên.
Cảnh tượng này như đã từng thân quen. Mười mấy tuổi Hi Thành kiêu ngạo,giống như một mũi tên mới tinh gác lên dây cung chuẩn bị bay về phươngxa bất cứ thời khắc nào. Anh thường xuyên bước đi không quay đầu lại như thế, nhưng lại ngang ngạnh nắm chặt lấy tay cô. Còn nhớ rõ mùa đông năm nào, anh đưa cô về chơi ở thị trấn nhỏ nhà bà nội anh, bọn họ mặc áokhoác dày và quàng khăn cổ cùng bước ra khỏi xe với các hành khách khác. Trên mui xe có chút lá vàng khô rơi rụng, đường ray xe lửa kéo dài đếndưới cây cầu đá tận nơi xa. Đương lúc nó khởi động lần nữa, anh đã nắmlấy tay cô chạy ra ngoài sân ga. Đoàn tàu cao tốc chạy đi, bỏ lại bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-niem-thanh-thanh/3016759/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.