Chương trước
Chương sau
Nhà triết học vĩ đại Chandra Mohan Jain từng nói: Thế giới này thật sự rấtbi thương, trong sâu thẳm nội tâm của mỗi con người đều có sự đau khổrất lớn. Nhưng chúng ta không thể vì đó mà cảm động lây. Bởi vì một khichúng ta cũng trở nên đau buồn thì sẽ gia nhập vào thế giới của họ vàcàng tạo ra nhiều nỗi đau hơn. Giống như chúng ta nhìn thấy người khácngã bệnh thì cũng ngã bệnh theo vậy. Điều này cũng không thể khiến chobệnh nhân khỏe mạnh trở lại mà chỉ càng tạo thêm nhiều ốm đau mà thôi.

Cho nên, chúng ta phải cố hết sức làm cho mình vui vẻ. Bởi vì sự vui vẻ dùcó lây lan thì cũng giúp cho người khác được vui. Phải để cho mọi ngườibiết, cho dù thế giới này vô cùng bi thương thì cũng có thể vui vẻ vàhạnh phúc.

Ai trong cuộc đời không có một ký ức đau buốt con tim?

Ai trong cuộc đời không có một lần cảm xúc hoàn toàn tồi tệ?

Ai trong cuộc đời không có một lần muốn vứt bỏ tất cả và giống như ngườimình yêu thương dễ dàng rời bỏ thế giới này để tạm biệt hết tất cả tuyệt vọng và kỳ vọng?

Nhưng mà, sự thành bại quyết định trong cuộc sống là do ta lựa chọn trở thành bệnh nhân hay là người giúp bệnh nhân vui vẻ.

"Ôi, mắt của em........"

Trong lúc mọi người hóa thành tượng đá, Thân Nhã Lợi giơ hai ngón tay áp útnhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt "Mắt em đau quá, lớp trang điểm của em trôihết rồi sao?"

Dung Phân sượng sùng trong chốc lát mới lau đi giọt lệ đọng trên khóe mắt,cố vỗ vỗ lồng ngực mình "Nhã Lợi, em dọa chị sợ mất hết cả hồn, trái tim chị vẫn còn đập loạn xạ đây. Sau này đừng vậy nữa, ôi tim chị...."

Dung Phân vội vàng đi đến đỡ Thân Nhã Lợi "Em có khỏe không? Không sao chứ?"

"Không có sao, chỉ là lớp trang điểm của em... Nếu biết sớm phải diễn cảnhkhóc lóc thì em đã chẳng trang điểm rồi." Thân Nhã Lợi lấy điện thoại di động ra làm thành chiếc gương soi vào trái phải trên dưới khuôn mặt "Ồ, may quá, đã trôi sạch cả rồi. Hi vọng trong phim này không có diễnnhiều cảnh khóc lóc, thuốc nhỏ mắt sẽ không được tự nhiên. Nhưng mà khóc thì rất ngược đãi mắt mình..."

"Không có, không có, cảnh khóc không có diễn nhiều. Có điều mới vừa rồi em chỉ là diễn thôi sao? Không phải là nhớ đến việc đau lòng hả?"

Thân Nhã Lợi lập tức cười như nở hoa, dáng vẻ rất đắc ý "Nhìn giống thật lắm sao?"

"Ừ, khẳng định đó, chị cũng suýt bị em làm khóc theo." Đôi mắt Dung Phẩn đỏ ửng vỗ lên lưng Thân Nhã Lợi "Giữ vững phong độ này nhé. Bộ phim nàynhất sẽ rất nóng đây."

Lúc này có một tràn vỗ tay vang lên giòn giã.

"Nhã Lợi, hôm nay thật là anh phải thay đổi cách nhìn về em." Bách Xuyên giơ ngón tay cái với cô "Rất tốt, tiến bộ rất lớn. Không riêng gì phươngdiện biểu diễn, ngay cả tính toán trong lòng cũng rất lợi hại."

"Bách thiên vương, anh bắt bẻ nổi tiếng thế giới lại đánh giá em cao như vậy thật có chết cũng chẳng tiếc mà."

Thân Nhã Lợi bôi đi lớp trang điểm nhìn qua không có sự rực rỡ như bìnhthường. Vì dùng những sản phẩm dưỡng da cao cấp nhất nên làn da vẫn sáng ngời láng mịn. Nhưng bởi vì hằng năm đều quay phim tăng ca thế nên dưới mắt luôn có quầng thâm nhạt. Lúc này nhìn thoáng qua chẳng có nét thiên hậu minh tinh gì, bù lại có phần giống như sinh viên đại học hơn.

"Nói như vậy thì anh có vẻ hơi thiệt thòi rồi." Bách Xuyên suy nghĩ một chút rồi khóe miệng cong lên nụ cười yếu ớt "Có điều, em cũng có thể xem như đây là tiền đút lót của anh đối với quà cưới em tặng vậy."

Nhớ đến buổi sáng nhận được tin nhắn của Thiển Thần "Chị Nhất thật tốt quá. Em là đàn ông, tặng gì không tặng lại tặng váy cưới!!!" Thân Nhã Lợinhịn không được bật cười ra tiếng "Em biết Tiểu Thiển cũng chưa chắcthích món quà kia, nhưng anh thì nhất định rất thích. Đúng rồi, saoDante lại ở đây?"

Dante nãy giờ vẫn trầm lặng mới giật mình phục hồi lại tinh thần, anh nở một nụ cười với cô "Anh đến đây hỗ trợ thôi."

Bách Xuyên bổ sung "Lần này đến Tây Ban Nha quay bộ phim Thành Thời GianBarcelona nội dung chính là câu truyện tình của một nữ hướng dẫn viên du lịch và một kiến trúc sư. Trong đó có rất nhiều kiến thức chuyên nghiệp mà nam chính cần phải nắm rõ. May thay là Dante cũng sắp về bên tổngcông ty ở Tây Ban Nha nên anh đặc biệt mời Dante đến hướng dẫn."

Thân Nhã Lợi hơi lúng túng một chút. Cô cũng biết khá rõ về kiến thức củangành kiến trúc trong bộ phim này. Nhưng Bách Xuyên lại mời vị kiến trúc sư trẻ tuổi đạt giải thưởng Pritzker đến hướng dẫn. Thật không biết nên bùi ngùi vì việc dùng dao mổ trâu để giết gà, hay là phải khen nhãnhiệu hàng đầu của Bách Xuyên trong giới văn nghệ nữa.

Chỉ có điều....

"Dante phải lập tức về Tây Ban Nha?" Đây là một lời nói không hề thích hợp với đối tượng mới quen, nhưng Thân Nhã Lợi vẫn không kiềm chế được tiếp tục hỏi "Chẳng lẽ lúc đến Tây Ban Nha quay thì anh ấy cũng đi theo chúng ta sao?"

"Chỉ cần Thân thiên hậu không chê thì đúng là vậy?"

Có lẽ Dante là một danh nhân lễ độ nhất mà Thân Nhã Lợi từng gặp. Sự lễ độ này không chỉ hiện lên trên hành động và lời nói. Ngay cả ánh mắt cũngkhiến người ta muốn thân cận với anh. Vì chỉ nhìn vào ánh mắt anh thôicũng có thể phát hiện được nụ cười của anh ẩn chứa trong đó. Điều nàyhoàn toàn ngược lại với sự kiêu ngạo của Cố Hi Thành. Có điều, một người là quý ông thành công dưới đẳng cấp giáo dục cao của Châu Âu, một người là con trai độc nhất bị ba mẹ chiều hư. Nên bản chất thật sự chênh lệch nhau rất xa.

Nhưng mà, Hi Thành cũng đã có cơ hội trưởng thành. Trước khi anh chết, anh đã trải qua một bước ngoặt trọng đại đầu tiên trong cuộc đời. Theo lýthuyết chỉ cần có người làm bạn, có người khích lệ là anh có thể đứnglên một lần nữa. Sau đó sẽ trở thành một người đàn ông trưởng thànhchính chắn.

Nhưng cô không có ở bên anh. Khi cuộc đời anh rơi vào vực sâu thì cô đã bỏrơi anh. Chỉ cần nghĩ đến anh không có cơ hội để trưởng thành và dáng vẻ cô độc hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này cũng khiến sự đau đớn hốihận chảy lan khắp cơ thể cô.

Chỉ là cuộc đời như sân khấu nhưng lại chẳng cho chúng ta cơ hội để diễnlại. Một khi làm chuyện khiến chính mình hối hận cũng sẽ không có cơ hội được bù đắp. Cho nên, mỗi một giây phút cô cũng vô cùng cẩn thận dèdặt. Đa số là ngay cả vẻ mặt và lời kịch cũng được cô chuẩn bị chu đáo.

Cô nhướng chân mày cười rất vui vẻ "Nhà kiến trúc sư đại tài, lời này củaanh thật là.... Trước kia lúc em lên đại học cũng có tìm hiểu về ngànhkiến trúc. Em còn sợ anh chê em phiền đấy. Vì có thể em sẽ quấy rầy anhvà hỏi anh rất nhiều vấn đề từ nhỏ đến lớn cho xem."

Thật ra trong lòng cô hoàn toàn không phải nghĩ như vậy. Cô chẳng hề muốngặp lại anh. Cô chẳng muốn nhìn thấy gương mặt này và không muốn nhìnthấy đôi mắt đang nhìn vào mình này nữa.

"Em có từng tìm hiểu ngành kiến trúc ư? Điều này thật là hiếm thấy với mộtdiễn viên." Dante nhìn cô ngạc nhiên "Vậy sao lại chọn nghề diễn viênvậy?"

Tại sao muốn làm diễn viên? Câu hỏi này tầm thường vô cùng nhưng lại đánh thức tất cả trí nhớ đau khổ nhất của cô.

Năm đó, sau khi kết thúc cuộc thi sắc đẹp vài ngày. Thân Nhã Lợi chuẩn bịnhận một cuộc phỏng vấn nên trang điểm trong phòng ngủ. Cố Hi Thành ngồi phía sau cô nhìn cô qua gương thật lâu, bỗng anh nói: "Lợi Lợi, anh nói với em một lần cuối, đừng bước vào giới giải trí."

Cô cũng thản nhiên nhìn lại anh qua gương rồi ngước khuôn mặt nhỏ lên chải chải lông mi.

Anh dừng lại trong chốc lát, sau đó tiếp tục nói: "Trước tiên không nói đến cái vòng lẩn quẩn này có rất nhiều chuyện phức tạp. Với tính cách thẳng thắn bộc trực của em bước vào đó nhất định sẽ thiệt thòi. Hơn nữa, emcũng không muốn làm minh tinh, em muốn chính là làm kiến trúc sư."

Cô thở dài rồi nói từ tốn "Sao anh biết em không muốn làm ngôi sao? Rất nhiều người muốn nhưng không làm được đấy."

"Có phải em bị báo chí tâng bốc sau cuộc thi sắc đẹp đến ngu muội rồikhông? Em không có một chút tài năng diễn xuất nào cả. Hiện tại em chỉcó thể làm một bình hoa và bán đi tuổi xuân thôi. Qua vài năm nữa sẽ cóvài cô bé trẻ tuổi xinh đẹp hơn gia nhập thì lập tức em cũng sẽ bị quênlãng." Thấy cô không có phản ứng, anh lại đứng lên lấy một chồng bản vẽtrong tủ sách của cô ra và đặt trước mặt cô "Em xem lại thành tích họctập ở đại học của em đi. Em là một sinh viên xuất sắc, tất cả môn họcđều đạt loại A. Thành tích của em tốt hơn của anh rất nhiều. Tương laicủa em sẽ là một kiến trúc sư ưu tú, em đừng bỏ qua ước mơ này."

Cô chẳng buồn nhìn đến những bản vẻ kia lấy một cái, chỉ bực mình xua tay: "Ôi anh thật là lo lắng quá rồi. Ngành kiến trúc này chỉ cần có chỗ dựa thì thiếu gì người làm được. Chờ đến khi em trở thành minh tinh, nếunhư lúc đó còn muốn làm kiến trúc thì có thể quay về làm là được ngaythôi."

"Sao em lại trở nên tản mạn như thế? Bây giờ là em muốn tạm nghỉ học để làmminh tinh nên tất cả mọi cố gắng trước kia em đều vứt bỏ hết sao?"

Anh nắm lấy bả vai cô khẽ lắc như muốn lay cho cô tỉnh lại. Nhưng cô chỉbực bội hất tay anh ra. Sau khi chải lông mi xong thì lấy son môi tô lên "Cố Hi Thành, anh đừng quan tâm đến em, anh lo chuyện của mình trướcđi."

Anh đứng phía sau cô yên lặng thật lâu, rốt cuộc nói không chắc chắn "LợiLợi, chẳng lẽ em vì chuyện của ba anh ... nên mới muốn làm diễn viên?"

"Cái gì?" Cô hơi nhíu mày.

"Nếu như vì chuyện đó, anh có thể nói rõ ràng cho em biết là không cần. Baanh đã chết nhưng anh không có chết. Chờ sau khi tốt nghiệp, anh sẽ kiếm thật nhiều tiền, đến lúc đó có thể nuôi được em."

Cô sửng sốt trong phút chốc rồi bỗng cười ra tiếng "Hi Thành, sao anh lạiđáng yêu như thế? Anh tưởng em là nữ chính trong truyện Quỳnh Dao à? Tuy nhà em không có nhiều tiền nhưng dù sao cũng không nghèo túng. Ba emlại rất thích anh, cho dù anh thật chỉ có hai bàn tay trắng thì họ cũngsẽ xem anh như con trai mình và nuôi anh rất kỹ lưỡng thôi. Minh tinh là do em muốn làm, anh đừng đoán mò nữa. Ơ, nói đến đây mới nhớ, anh nên đến linh đường của ba anh xem chút đi. Em có vào giới giải trí hay không cũng không quan trọng bằng ông."

Hầu hết người có thể tổn thương đến mình luôn luôn là người mình yêu thathiết nhất. Nhưng ta cũng không biết rằng, sau khi họ làm tổn thương đến ta thì cũng cảm thấy đau khổ hệt như ta vậy.

Nhìn anh nở nụ cười lạnh nhạt rồi xoay người rời khỏi phòng, cộng thêm tiếng cửa lạnh lẽo đóng lại khiến cô nhắm mắt lại run rẩy hít thở. Cô gáitrong gương được trang điểm tỉ mỉ giống như một kẻ xa lạ lạnh lùng.

Song, khi tầm mắt lơ đãng lướt qua những bản vẽ kiến trúc trên bàn, cô vẫnkhông kiềm chế được cầm lên xem từng tờ một. Có một tờ bản vẽ kiến trúctrắng đen tuy nhìn lại đều có cảm giác được trăm ngàn chỗ hở. Nhưng trên mỗi khối được tô sáng cũng đều được trăm ngàn nét bút nhỏ tạo nên. Mỗimột đường đều là ở trong đêm mùa đông giá rét, cô cặm cụi ngồi bên khung giấy đắp chiếc chăn lông Hi Thành tặng cho, dùng bút chì ước lượngngang dọc rồi vẽ lên từng nét.

Tất cả những giọt nước mắt đột ngột tràn qua hốc mắt rơi xuống bức vẽ kia.Cô ôm chặt đống bản vẽ khẽ khóc thút thít. Nhưng cô không dám lớn tiếnggào khóc vì cô sợ Hi Thành chưa đi xa sẽ nghe thấy. Lúc ấy, có lẽ thếnào cô cũng không nghĩ đến sau đó không bao lâu, cho đến khi cuộc đờinày kết thúc, dù cô có khóc lớn hơn thì anh cũng không thể nghe thấyđược nữa.

"Tại sao làm diễn viên à...." Thân Nhã Lợi chần chừ trong giây lát. Thật ratrong lòng cô đã có một đáp án quen thuộc từ lâu "Cũng do trùng hợpthôi. Lúc ấy đoạt giải nhất trong cuộc thi sắc đẹp nên ôm vận may đi làm diễn viên. Không nghĩ đến đã thật lòng yêu nghề này cho nên mới làm đến hôm nay."

Nếu như đổi lại là người khác rơi vào hoàn cảnh giống cô. Khi nhìn thấyđược một gương mặt hệt như người kia, có lẽ cũng sẽ khóc thất thanh nhưcô năm xưa. Nhưng vì đã có kinh nghiệm diễn xuất nhiều năm nên cô có thể che giấu hết tất cả tâm tình một cách hoàn mỹ.

Cho đến giờ phút này, cô mới cảm thấy mình may mắn không trở thành kiến trúc sư mà đã làm diễn viên.

Thử vai "Thành thời gian Barcelona" kết thúc thuận lợi. Danh sách diễn viên nhanh chóng được ấn định. Vai chính là thiên hậu siêu cấp Thân Nhã Lợidưới trướng của tập đoàn Hoàng Thiên cùng với siêu sao quốc tế ThiểnThần phó tổng giám đốc công ty giải trí Dao Thần. Trừ hai cái mác minhtinh lớn rực rỡ của hai người thì những vai phụ khác, thậm chí chỉ làvai diễn người qua đường cũng đều thuộc trường phái thực lực có uy tínlớn trong giới.

Cùng ngày phát hành tin tức về bộ phim, Dung Phân cũng tự mình viết câuchuyện tình yêu này thành một quyển tiểu thuyết. Đồng thời bắt đầu đàmphán với người hợp tác vấn đề bản quyền. Những tin tức liên quan đến bộphim chuẩn bị quay được giống trống khua chiêng ầm ĩ khiến cho "Thànhthời gian Barcelona" trở nên nổi tiếng khắp cả nước.

Sau khi nhận được kịch bản một tuần, nhà sản xuất đã mở một cuộc họp báotại Cecil tuyên bố ba tuần sau sẽ khai máy. Đến lúc đó cả tổ kịch bản và toàn bộ đoàn phim sẽ bay thẳng đến Tây Ban Nha tiến hành công việc quay cảnh.

Sau khi chịu đựng vô số đèn flash lóe sáng không ngừng và trả lời một đốngvấn đề cả buổi tối thì cuối cùng Thân Nhã Lợi cũng được lên xe về nhà. A Lẫm ngồi vào ghế trước mở Macbook cập nhật tin tức mới nhất lên blogcủa Thân Nhã Lợi. Một lát sau quay lại hỏi cô:

"Nhã Lợi, em biết Dante à?"

Thân Nhã Lợi ra vẻ mệt mỏi hỏi "Dante nào?"

"Kiến trúc sư trưởng của Fascinante."

"Có gặp mặt qua thôi, cũng không quen thân."

"Ờ."

Đợi chờ hồi lâu không thấy nói tiếp, Thân Nhã Lợi mở mắt nhìn A Lãm "Sao vậy?"

"Anh ta bình luận blog của em." A Lẫm dừng lại, rồi tiếp tục rê chuột trênmàn ảnh "Hơn nữa lượng view còn rất cao. Có điều không phải là trực tiếp ghi vào blog của em, do có người tag anh ta vào nên anh ta mới trả lời. Chúng ta cần nói cám ơn với anh ta không?"

Vốn nội dung trên blog là thế này:

Hôm nay tại đại sảnh Cecil, tổ kịch bản tổ chức họp báo tuyên bố "ThànhThời Gian Barcelona" sắp khai máy. Cám ơn @Dung Phân, @Thiển Thần&amp quả cam to, @Trác Thiên Hoa, @Gia Mặc, @Cheryl, @Nhiếp ảnh giaKim Ưng, @Tập đoàn Hoàng Thiên, @Cao Vân Trạch Hoàng Thiên, @Công tygiải trí Dao Thần đã cố hết sức phối hợp vào buổi tối nay! Tin rằng tiếp theo chúng ta nhất định sẽ hợp tác vui vẻ!

Còn bình luận của Dante là: "Đừng khách sáo, tôi rất thích kịch bản này.Chúc quay phim thuận lợi" để trả lời cho bình luận của Cao Vân Trạch tập đoàn Hoàng Thiên: Chúc mừng chị Nhất và đoàn phim cuối cùng cũng đãkhai máy. Lần này nhất định phải nói đến @Dante tiên sinh, quả nhiên nhờ có sự hướng dẫn của người chuyên nghiệp nên chất lượng phim tuyệt đốisẽ được nâng cao. Tôi và Bách tiên sinh đại diện cho tập đoàn HoàngThiên cảm ơn anh từ tận đáy lòng.

Thân Nhã Lợi nhìn vào trang cá nhân của Dante, anh ta không kết bạn vớimình. Tình huống này là mờ ám nhất. Anh chỉ trả lời cho Cao Vân Trạchngười đại diện của Bách Xuyên, chứ không có trả lời cô. Nhưng phía saulại chúc một câu "quay phim thuận lợi" là chúc ai đây? Là đoàn phim haylà vai nữ chính là cô, hoặc là Cao Vân Trạch và những người khác?

Trong tình hình đối phương bình luận blog mình, vì tỏ vẻ cảm ơn hẳn nên trảlời lại trên blog, hoặc là tự tin nói lời cảm ơn với đối phương. Nhất là do Dante trước kia chưa bao giờ dính vào tin đồn, chỉ thảo luận vấn đềchuyên nghiệp, nên lời bình luận này lại càng thêm quý báu. Nhưng bâygiờ có rất nhiều nhà tài trợ cho phim, nếu mình chỉ cám ơn Dante thì cóđắc tội với những người khác không? Anh ấy không có kết bạn với mình,mình cũng không thể nhắn tin riêng cảm ơn anh ấy được. Nếu để cho BáchXuyên liên hệ thì càng lộ ra vẻ cố ý.

Thân Nhã Lợi suy nghĩ rất lâu, lại mù mờ nhìn thoáng qua A Lẫm "Vậy làm sao đây?"

"Tôi cũng nghĩ mãi vấn đề này. Không biết là Dante quá thông minh hay làkhông biết chơi blog. Câu nói mờ ám không rõ này rất dễ dàng tạo thànhscandal."

"Vậy thì cứ làm ra vẻ không quan tâm?"

"Cũng không được. Thật ra nếu như anh ta chỉ bình thường là một kiến trúc sưtừng trải, mình cũng có thể trực tiếp kết bạn với anh ta. Anh ta lịch sự có văn hóa đến thế. Tuy không buồn nhìn đến chúng ta nhưng chúng ta chỉ cần ân cần một chút, tỏ vẻ khiêm nhường kính trọng anh ta như tiền bốithì cũng không sao. Nhưng anh ta lại còn trẻ quá...."

Nói đến đây, A Lẫm mang bản lý lịch trên mạng ra. Trong hình, Dante mặc đồvest đứng trước bàn làm việc màu trắng. Một tay chống lên mặt bàn, mộttay cầm bút. Anh hơi khom lưng, cúi đầu chăm chú vẽ bảng thiết kế.

"Hơn nữa lại còn rất đẹp trai." A Lẫm phóng lớn tấm hình này ra rồi xua tayđi "Thôi, đừng bận tâm. Tuy anh ta bình thường rất bộn rộn không thíchcông khai việc đời tư. Nhưng một khi dính líu đến em thì nhất định sẽtạo thành scandal."

Thân Nhã Lợi ừ khẽ và nhìn tấm hình không chớp mắt.

A Lẫm trầm tư trong chốc lát rồi sờ cằm "Có điều, scandal chưa chắc là chuyện xấu."

Thân Nhã Lợi bỗng lấy lại tinh thần "Hả?"

"Bộ phim này không phải em đóng vai một nữ hướng dẫn viên du lịch yêu mộtkiến trúc sư sao? Nếu như đến lúc đó rò rỉ tin tức em và Dante hẹnhò..." A Lãm đẩy chiếc mắt kính màu bạc lên, gọng kính lóe sáng trongbóng tối "Đúng vậy, đây nhất định không phải là tin xấu. Đến lúc đó nhất định sẽ tạo thành một đề tài nóng. Điều này không thể để xảy ra muộnquá, nếu không quần chúng khẳng định biết chúng ta cố ý. Tôi sẽ chuẩn bị trước khi bộ phim quay xong sẽ tung ra một hình ảnh thân mật..."

"Đừng, đừng, đừng, tha cho em đi." Thân Nhã Lợi vội vàng cắt đứt lời của A Lẫm "Em không muốn có scandal. Đừng suốt ngày nghĩ đến mấy ý kiến chán phèo đó nữa. Nghe sợ chết được."

Mấy ngày sau, A Lẫm cũng không nhắc lại chuyện này. Nhưng lòng Thân Nhã Lợi vẫn ghi nhớ đến câu nói trên blog. Hơn nữa còn lặng lẽ lên blog xem mấy lời bình luận bên dưới. Đa số mọi người đều kinh ngạc sao một thế ngoại cao nhân như Dante lại dính đến phim ảnh. Thậm chí có còn hỗ trợ chiasẻ trên blog. Chỉ có một số người nho nhỏ là nhắc đến cô thôi.

Trước kia cô chưa bao giờ kiểm tra blog. Nhưng gần đây có thể bởi vì thờigian rảnh rỗi nhiều nên không có việc gì làm cô lại ôm điện thoại diđộng lướt blog một lát. Còn thỉnh thoảng vào xem blog của Dante. Có điều tựa như anh cũng không lên blog thường xuyên, sau câu đó cũng khôngthấy có cập nhật gì nữa.

Cho đến bốn ngày sau, trong trang chủ không có gì đổi mới toàn là minh tinh của cô lại xuất hiện một cái logo vô cùng đặc sắc của Dante ở chínhgiữa.

Dante: Vừa làm xong bản vẽ của sảnh B nhà hát KeNa thì cùng ngày ông chủ nhàhàng lại gọi hỏi mình có làm thẻ bạch kim không? Chẳng lẽ gần đây mìnhgọi thức ăn bên ngoài nhiều lắm sao? *Nghi ngờ*

Nhìn thấy lượng view bên dưới khiến Thân Nhã Lợi sắp ngất xỉu. Tốc độ bình luận tựa như hỏa tiễn phóng lên mặt trăng:

"Cười như điên."

"Dante, mạn phép hỏi anh một câu... Anh đang câu view sao? *ngoáy mũi*"

"Chẳng lẽ đây chính là trạch nam trong truyền thuyết ư!"

"Ôi ngài kiến trúc sư, hình tượng của anh.... *lau mồ hôi*"

"Ôi điểm sáng cuối cùng của nhân loại, mọi người đều mù hết rồi. Em đến nấu cơm cho anh nhé, thật đáng thương mà TT____TT...."

"Lại là trạch nam! Ôi chao, làm anh cười chết mất!!!"

.............

Có lẽ vì buổi tối con người cũng trở nên trống vắng nhàm chán. Nên ThânNhã Lợi không gọi điện thoại hỏi ý kiến của A Lẫm đã bình luận. Cô phụhọa thêm cho lời bình luận được nhiều người nói nhất: "Trạch nam kỹthuật siêu cấp!"

Chỉ có thể nói đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của A Lẫm còn linh nghiệm hơn cảTôn Hành Giả. A Lẫm đã sớm tiên đoán được cô dính líu đến Dante sẽ xảyra chuyện ngay mà. Vừa mới bình luận vào blog chưa đầy năm phút đồng hồsau thì Thân Nhã Lợi đã hối hận muốn xóa dòng đó đi. Nhưng xóa đi thìcàng tạo thành tin đồn lớn hơn nữa. Cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìnlượng bình luận blog Dante tăng gấp đôi:

"Ôi, thiên hậu nhà mình cũng từng học kiến trúc và rất thích tác phẩm của Dante đấy!!"

"A a a a a, gào thét, trước kia chưa bao giờ biết đến Dante là ai. Cácngười mau đi tìm tài liệu của anh ta đi. Không chỉ là đẹp trai còn rấtcó tài, kiến trúc sư quốc tế đó!"

Trong đó có một câu bình luận được vô số người lặp lại nhiều lần khiến cho Thân Nhã Lợi hận không đập đầu vào tường chết đi:

"Dante quá đẹp trai, hãy đi đóng nam chính trong Thành Thời Gian Barcelona đi. Trong đó có cảnh nóng trên giường với thiên hậu!"

Cái này thật sự đã gây ra tai họa.

Thân Nhã Lời vùi đầu vào trong chăn không còn dám nhìn điện thoại di độngnữa. Sao đã vào nghề nhiều năm rồi mà vẫn còn làm việc ngốc nghếch thếnày chứ. Ngày mai chắc sẽ bị quản lý ở công ty mắng chết cho xem. Hơnnữa, không còn mặt mũi nào gặp Dante nữa rồi.

Sau khi chán nản được năm sáu phút nhưng cô cũng hoàn toàn không cảm thấydễ chịu. Cô vẫn bắt mình phải ngồi dậy dự định liên lạc với A Lẫm để xửlý chuyện này. Thế nhưng trong lúc lơ đãng đã xảy ra một việc. Cô nhìnthấy một hàng chữ trên điện thoại di động:

Dante: Cô Thân quá khen rồi. Danh hiệu trạch nam thì có thể đảm nhận được tốt, nhưng kỹ thuật thì vẫn chưa được lão luyện.

Thân Nhã Lợi ngây ra. Cô mở trang blog của Dante ra, phía trên xuất hiện bốn chữ "Đã gửi kết bạn"

Đột nhiên gương mặt lại không khỏi nóng bừng lên. Ngón tay dừng lại ởkhoảng không hồi lâu, rốt cuộc cũng bấm vào một nút bên cạnh trang củaanh "Kết bạn"

Sau phút chốc nút trên màn hình đã biến thành "hai người đã là bạn". Cô lấy tay che mặt lại, nhưng nhiệt độ trên mặt vẫn lan đến bên tai.

Bởi vì không trả lời lại Dante nên chuyện ồn ào không thể tiếp tục đượcnữa. Nhưng mà cô vẫn mở ra tấm hình A Lẫm đã cho cô xem. Trong hình, anh đứng ở trước bàn làm việc, cà vạt nhẹ nhàng chấm trên mặt bàn. Anh hơicúi đầu, đường viền trên gương mặt vô cùng rõ nét. Hốc mắt thật to baophủ cả hai tròng mắt. Ánh sáng bên ngoài đối lập với bên trong tạo thành đường nét hơi có vẻ đa cảm.

Cuối cùng, tất cả nóng bỏng trên gương mặt đã rút lui, chỉ còn đọng lại nụ cười trên môi cô.

Nếu như nói nữ thần Lý Chân là Twiggy đã thay đổi thẩm mỹ của phái nữ toànthế giới tại thập niên sáu mươi, làm tăng thêm tiền lương cho giới người mẫu lần đầu tiên trên thế giới. Thì giờ đây, điều Thân Nhã Lợi muốnnhất chính là bóp chết người phụ nữa này, cũng chính là nữ thần Lý Châncủa chúng ta.

Bởi vì từ khi siêu người mẫu nước Anh với thân hình gầy còm và trang điểmkiểu khói xuất hiện. Mọi người đều ngưng lại sự theo đuổi điên cuồngkiểu đẩy đà của Monroe chuyển sang nhận định rằng người mẫu thì phảigầy.

Rõ ràng ba tuần sau sẽ bận rộn đến long trời lỡ đất, nhưng mạng Thân NhãLợi đã trời sinh cực khổ không phút nào nghỉ ngơi vẫn phải tiếp nhậncông việc chụp quảng cáo trang sức. Công việc này là do Lý Chân giớithiệu. Trước khi đi, Lý Chân đặc biệt dùng ngón tay trỏ và ngón cái cầmtấm bưu thiếp tự chế "Twiggy & Ziggy" luôn mang theo bên người lên.Đó chính là tấm ảnh bìa kinh điển trong album Pin Ups được chụp năm 1973 của Twiggy và David Bowie. Móng tay màu xanh lá của Lý Chân chỉ vào hai người trên tấm hình: "Nhìn đi, em phải giảm cân gầy thế này hẵn đi chụp quảng cáo. Dù photoshop có thể gọt được chúng ta gầy xuống nhưng vĩnhviễn không thể nào toát lên được sự mảnh mai. Chuyên nghiệp chút nhé ảnh hậu bệ hạ."

Trong hình, David Bowie như một con khỉ tóc đỏ gầy còm nửa tháng không đượcăn chuối, còn Twiggy thì mặc bộ đồ da người màu cà phê tựa trên vai anhta như một bộ xương khô. Tấm hình này không chỉ xuất hiện trong ví củaLý Chân mà còn được phóng to gấp mười lần dán trên tường phòng ngủ củacô ta. Giống như một tấm quảng cáo được giăng lên trong ánh sáng lunglinh. Mỗi ngày mỗi đêm đều được nhìn thấy, thế cũng khó trách sao cânnặng của Lý Chân lại chưa từng vượt qua ba chữ số.

Chủ đề chụp quảng cáo lần này là một quán rượu xưa cũ trong ngõ nhỏ vàngười đẹp đeo trang sức châu báu. Hình ảnh được chụp theo bối cảnh làmột nữ người mẫu bước ra khỏi quán rượu, mặc một chiếc váy lụa đen đơngiản, tay cầm một chiếc túi bình thường nhưng trên cổ tay lại đeo mộtchiếc vòng trân châu màu trắng thu hút được ánh mắt ái mộ của nhữngngười đàn ông đang say sưa chán chường trong ngõ nhỏ u tối.

Công việc cần phải chụp toàn thân thế này dĩ nhiên Thân Nhã Lợi không dám chậm trễ.

Cũng giống như tất cả các cô gái giảm cân đấu tranh với thức ăn ngon, thânhình cô có tính thích nghi rất cao. Khi đói bụng có thể được khen là vóc người thon thả. Nhưng thỉnh thoảng ăn uống quá độ mất khống chế đứnglên chiếc cân có thể khiến người ta đau lòng đến rơi lệ trong nháy mắt.Về điểm này, cô tuyệt đối không thể so sánh được với đám người mẫu dabọc xương thời thượng kia. Cho nên cô rất tự giác để bụng đói chừng mấyngày. Buổi sáng thì thức dậy nhảy dây ăn dưa leo, buổi tối thì đi qua đi lại với chiếc dạ dày trống trơn. Có mấy lần nửa đêm đói bụng tỉnh dậy,cô bò đến tủ lạnh theo bản năng, ăn vài miếng lại vội vàng phun ra.

Sáng sớm buổi chụp hình hôm đó ngay cả nước Thân Nhã Lợi cũng không uống,mang gương mặt với hai gò má hóp sâu đến công ty quảng cáo. Mới vừa vàohiện trường chụp ảnh thì tổng giám đốc công ty quảng cáo đã vẫy vẫy tayvới cô từ xa rồi từ từ đi đến:

"Ôi Thân thiên hậu của tôi, sao cô gầy đến mức này, nhìn thật khiến người ta đau lòng."

Rõ ràng họ đã yêu cầu người có thân hình gầy còm, hiện tại lại hỏi han âncần ngược lại. Thân Nhã Lợi mơ hồ cảm thấy lời mở đầu này không ổn nhưng cô vẫn bình tĩnh không đổi sắc mặt chờ câu nói tiếp theo của ông ta.

"À, buổi chụp của chúng ta gặp phải chút khó khăn."

Quả nhiên là vậy, Thân Nhã Lợi cười nói "Xin cứ nói"

"Là như vậy, hôm qua đột nhiên tôi nhận được tin nhân vật cô chụp có thể sẽ thay đổi, đối phương là con gái của nhà tài trợ..."

Khi ông ta nói những lời này, bụng của Thân Nhã Lợi xấu hổ kêu lên.

Hai người liếc mắt nhìn nhau đều có hơi lúng túng. Trợ lý của Thân Nhã Lợiđưa đến chai nước khoáng, cô từ từ uống một hớp: "Tôi hiểu ý ông rồi."

Chuyện thế này không phải chưa từng xảy ra. Việc tôi thay anh, anh thay tôicũng là chuyện thường thấy trong vòng lẩn quẩn này. Có điều tỷ lệ đốivới người sau khi thành danh thì càng lúc càng nhỏ. Dựa trên kinh nghiệm và thực lực của cô, cộng thêm mấy ngày nay uất ức nhịn ăn lại còn bịđối đãi thế này nên hơi không vui. Nhưng người đã vươn đến độ cao này,dù cho thành công hay thất bại, đều phải vô cùng cảnh giác với những sai lầm rất nhỏ. Nếu không thì hiệu ứng bươm bướm(1) sẽ ứng nghiệm ngay.

(1) Hiệu ứng bươm bướm (tiếng Anh: Butterfly effect) là một cụm từ dùng đểmô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối vớiđiều kiện gốc (sensitivity on initial conditions). Vốn được sử dụng banđầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đãđược nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong cáctác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.

Cô cố kiềm chế và kiềm chế không thể bộc phát. Những trái dưa leo nhảy dây vào mỗi sáng sớm và những cơn đói vật vả đêm khuya cũng để gió cuốnđi....

"Hiện tại tôi sẽ liên lạc với A Lẫm xử lý phần việc sau." Thân Nhã Lợi mỉmcười với tổng giám đốc công ty quảng cáo rồi xoay người nói với trợ lý"Tôi về trước, xin lỗi nhé."

"Khoan đã, xin chờ một chút!" Tổng giám đốc lại đuổi theo, ông ta bắt đầu laumồ hôi trên trán "Ôi tôi cũng chẳng muốn đảm đương cái chuyện xấu hổnày. Đổi nữ người mẫu chính không có nghĩa là cô không chụp... Mà làhiện tại ý tưởng quảng cáo sửa đổi, sẽ biến thành hai người nữ và mộtmột người nam..."

Sau khi nghe ông ta giải thích, Thân Nhã Lợi cũng hiểu được đại khái. Tìnhhình của cô cũng chẳng có gì tốt hơn là không đổi, thậm chí còn tệ hạihơn: Con gái của nhà tài trợ thì đóng vai chính của cô, còn cô thì đóngvai phụ mới tăng thêm, làm người bạn gái đứng bên cạnh người đàn ôngchán chường dùng ánh mắt ganh tỵ ghen ghét với nữ chính.

Buồn cười chính là, ý tưởng quảng cáo được sửa là ý của con gái nhà tài trợ. Hơn nữa, cô ta vốn biết nữ chính là Thân Nhã Lợi. Đây rõ ràng khôngphải là đến khiêu khích sao?

Thân Nhã Lợi nở một nụ cười kiểu cách trên mặt, lộ ra hai hàm răng trắngsáng "Xin lỗi, tôi không có hứng thú với công việc này." Sau đó xoayngười rời đi không nể mặt gì.

Nhưng lúc này, A Lẫm lại gọi điện thoại đến.

"Nhã Lợi, Vu tổng vừa gọi điện cho tôi, kêu tôi khuyên em bây giờ đừng từchối công việc. Ông ta nói con gái ông ta đã bị ông ta chiều chuộng nhưmột công chúa không thể chịu khổ chút nào. Coi như em bán chút ân tìnhcho ông ta..."

"Đợi đã, em choáng quá." Thân Nhã Lợi xua tay "Đến cùng thì bây giờ là tình huống gì đây?"

Đầu óc của cô vốn đang rối rắm như một cuộn len nhưng khi nhìn thấy haingười đang đi đến từ phía xa thì tất cả vấn đề lập tức được sáng tỏ. Cônhớ rất rõ, tên cô dâu được viết lên thiệp mời của Bạch Phong Kiệt là"Vu Nhược Kỳ". Cô nói dăm ba câu trả lời A Lẫm rồi cúp máy.

Vu Nhược Kỳ và Bạch Phong Kiệt đứng bên cạnh nhiếp ảnh gia, tựa như đangkhẽ thảo luận chuyện gì đó. Trên ghế salon bên cạnh bọn họ có ba đứanhóc chừng mười mấy tuổi đang ngồi. Trong tay của mỗi cô cậu đều làchiếc túi mua đồ khổng lồ, trên đó là một chiếc logo đủ màu rực rỡ.

Trong đó có một cậu nhóc đeo kính mắt đặt hai túi đồ lên mặt đất, vẻ mặt hơitức giận "Sao em chỉ biết chỉ trích vào anh thôi vậy. Không phải là emđã sớm biết anh luôn tiêu tiền như nước sao? Bây giờ nói những điều nàycó ý gì? Hơn nữa, em tiêu xài cũng rất phung phí kia mà."

Cô bé bên cạnh cậu ta nhìn thoáng qua có vẻ dịu dàng ít nói, nhưng khi nói chuyện cũng mang theo một sự căm giận "Vấn đề là ba mẹ em cho em mộttrăm ngàn. Em không thể phung phí vài ngàn sao? Mỗi lần em đều dư lạihai mươi ngàn đấy."

"Anh đâu giống với em. Em cũng biết rồi, ba mẹ anh cho anh đâu nhiều như ba mẹ em. Anh còn dư lại mười ngàn đã không tệ rồi."

"Anh thiệt là, anh không thể so sánh với A Uy mà. Lúc đầu A Uy còn có thể kiếm ra tiền lời. Anh chẳng có kiếm được đồng nào cả."

"Mười ngàn đồng chỉ lời có một trăm đồng, kiếm kiểu đó thì có khác gì không kiếm?"

Cuối cùng, cô nhóc ngồi một bên ném túi đồ trong tay đi, quay đầu không nhịn được xua xua tay "Được rồi, được rồi, các người không thể cứ nhao nhaothế này được. Không phải là đi với chị Nhược Kỳ đến đây xem ngôi sao lớn được bao nuôi sao? Ai có hứng nghe hai người tranh cãi mấy chuyện vô bổ này chứ?"

Bọn họ nói đến đây thì Bạch Phong Kiệt lơ đãng quay đầu lại. Đúng lúc ánhmắt giao nhau với Thân Nhã Lợi. Anh ta vội vàng chuyển ánh mắt hơi caucó nghiêm giọng nói với mấy cô cậu kia "Mấy người các em không ngoanngoãn học kiếm tiền, ngày ngày cứ ganh đua so sánh tiền ít tiền nhiềuvới người khác thì còn ra thể thống gì nữa!"

"Đúng vậy, còn bày đặt theo người ta đi xem minh tinh. Ngay cả chữ ký củaRihanna, Justin Bieber anh đều vứt hết. Hiện tại anh chỉ một lòng muốntheo học kiến trúc. Ai có hứng thú đi quan tâm đến mấy chuyện lộn xộntrong giới giải trí này?"

"Vậy thì chờ khi nào các em có năng lực tự nuôi sống mình rồi hãy nói."

Cậu nhóc khoanh tay nói "Anh rể, khoa kỹ thuật xây dựng trường của em nổitiếng thế giới. Sau này tệ lắm em cũng sẽ là một Dante thứ hai, việc trở thành danh nhân là chuyện sớm muộn thôi. Nếu không phải chị Nhược Kỳchụp hình quảng cáo, em cũng chẳng buồn đến đây xem minh tinh gì đâu.Theo lời của ba em nói, chẳng phải đều là mấy con hát thôi sao?"

Bạch Phong Kiệt vốn còn muốn nói gì đó nhưng bỗng Nhược Kỳ lại đi đến "Đượcrồi, Phong Kiệt, anh cũng đừng khó khăn với chúng nó quá. A Nam cũng quá đáng, em là con trai nên phải nghĩ đến việc làm sao để kiếm ra tiềnchứ. Đừng tiêu tiền bậy bạ như thế nữa."

Cậu nhóc chép miệng "Lại còn bày đặt kỳ thị giới tính."

"Về phần con gái... vẫn phải cần kẻ giàu có nuôi. Để các cô nàng cần gì thì cho cái đó, có thể thỏa mãn thì thỏa mãn thôi." Nhược Kỳ nhìn thoángqua Thân Nhã Lợi rồi nở một nụ cười kiêu ngạo "Như vậy, các cô nàng đóchỉ cần người đàn ông cầm tiền phe phẩy trước mặt là chạy theo ngay mà."

Đầu tiên là hai cô bé lộ ra vẻ mặt hạnh phúc cảm kích rồi nhanh chóng cùngnhau nhìn về phía Thân Nhã Lợi. Sau đó nhìn lại lẫn nhau, trong mắt hiện lên sự ưu việt. Cô bé khi nãy vẫn nghịch chiếc túi gật đầu ra vẻ trảiđời "Em hiểu rồi, em hiểu rồi, bao nuôi chứ gì."

Nghe đến đây thì Thân Nhã Lợi đã hiểu được bảy tám phần. Ngọn lửa giận lặnglẽ bốc cháy trong sậu tận nội tâm. Nhưng cô không thể mất khống chế, chỉ là đi thẳng đến Bạch Phong Kiệt "Mấy thứ này là do anh nói sao?"

Đôi môi của Bạch Phong Kiệt mím chặt lại không trả lời Thân Nhã Lợi, cũngkhông nhìn vào cô. Nhược Kỳ lập tức che trước mặt Bạch Phong Kiệt giốngnhư một nữ thần chính nghĩa bảo vệ anh ta tránh khỏi rừng gươm mưa đạn"Cô Thân, cô đang làm gì đây?"

Thân Nhã Lợi không buồn để ý đến Nhược Kỳ, chỉ nhìn Bạch Phong Kiệt hỏi lạilần nữa "Bạch Phong Kiệt, những lời này là anh nói với cô ta?"

Bạch Phong Kiệt ngẩng đầu hơi bối rối "Không phải vậy. Anh... Nhã Lợi, emđừng nói nữa. Nhược Kỳ không có nói em. Đó giờ Nhược Kỳ vẫn nói chuyệnkhông biết chú ý, đến khi hết giận thì sẽ đàng hoàng giải thích vớiem..."

Vu Nhược Kỳ nhìn Bạch Phong Kiệt không thể tin "Giải thích? Anh muốn tôiphải xin lỗi một con đàn bà anh đã từng bao nuôi? Bạch Phong Kiệt anhđiên rồi phải không?"

Thân Nhã Lợi cũng biết không thể nào tiếp tục nói chuyện với hạng người này. Cô chỉ bật cười nhìn Bạch Phong Kiệt. Còn ánh mắt dịu dàng nồng nàntrước sau như một của anh ta cũng không dám nhìn thẳng vào cô.

Cô không biết tại sao anh ta lại nói những lời như thế với Vu Nhược Kỳ vàbọn nhóc này. Nhưng cô đã không còn hi vọng gì vào lời nói thật của anhta nữa. Cô vẫn nhớ rất rõ chuyện xảy ra vào một đêm ba năm trước. Đó làlần đầu tiên cô cho anh ta vào nhà mình. Anh ta ăn vận hết sức đẹp trai, nước hoa thơm ngát, vô cùng phấn khởi bước vào cửa muốn ôm cô thật mãnh liệt vào lòng. Nhưng cô chỉ lạnh lùng ngồi cạnh chiếc bàn dài, nhanhchóng ký một tờ chi phiếu rồi đứng lên đưa cho anh ta.

"Anh xem thử con số trên đây không sai chứ?" Ngoài miệng thì nói vậy nhưngcô đã đóng lại nắp bút. Cô nhớ rất rõ ràng mấy con số này là tiền lãigấp mười lần, ngay cả con số lẻ phía sau cũng được tính đi tính lại vôsố lần.

Cô còn nhớ rõ, sau khi anh ta nhìn thấy con số trên chi phiếu thì thân thể anh ta thoáng run lên, thiếu chút nữa đã không còn đứng vững. Sau đóđôi môi anh ta trắng bệch, giọng nói cũng khàn khàn:

"Nhã Lợi, em đừng đối xử với anh thế này."

"Đừng khách sáo, đây cũng là chuyện phải giải quyết sớm muộn của chúng ta."Cô vẫn cười rạng rỡ trước sau như một. Nhưng cảm xúc trong mắt còn lạnhlẽo hơn cả núi tuyết.

Anh ta đứng trước mặt cô yên lặng thật lâu. Rõ ràng là vóc dáng cao lớnnhưng ánh mắt lại đỏ lên như một chú thỏ con. Nếu như đổi lại nhiều nămvề trước, cô nhất định sẽ bị cảnh này làm cảm động. Nói không chừng sẽmềm lòng đồng ý với anh. Nhưng đã trôi qua nhiều năm, tất cả tình yêu,cảm thông và hồn nhiên thật như đã tan thành mây khói theo cái chết củaHi Thành.

Người khác đều nói, khi con người còn sống có thể thích vô số người, nhưngtình yêu thật sự chỉ có một. Cho nên, tình yêu vào thời điểm trưởngthành lại càng lúc càng cẩn thận. Có lẽ do bản năng không chịu để mìnhđem tình yêu duy nhất đi lãng phí chăng?

Không phải lúc mười sáu tuổi cô cũng đã lãng phí cơ hội này sao? Cô cũng từng là một con nhóc vô cùng ngu xuẩn kia mà.

Lớp mười một năm đó, không thể tranh cãi việc Cố Hi Thành chính là nam sinh điển trai nhất trường. Tư thái anh chơi bóng rổ rất phong độ. Lớp mườimột lại bắt đầu chơi xe đua nhưng phong cách sạch sẽ gọn gàng của anhlại khiến người khác không thể nào xa cách anh được. Nhưng anh luôn rớtcác cuộc bầu chọn hot boy trong ba năm trung học. Nguyên nhân chủ yếu là thành tích học tập không tốt nhưng lại có người cha giàu có.

Vào thời điểm trung học, thành tích học tập gần như quyết định hết tất cảphẩm chất của một người học sinh. Người học sinh có thành tích học tậptốt và người học sinh hư chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng thấy đượckhoảng cách rất xa. Nếu như gia cảnh không tốt, mọi người còn tỏ vẻ cảmthông. Nhưng nếu gia cảnh giàu có thì quả thật chính là khiến cho ngườithần đều căm phẫn loại "chỉ biết dựa vào tiền cha mẹ quyên góp chotrường mà chẳng chịu học hành" này.

Cho nên, dù có nữ sinh lén lút thích anh cũng tuyệt đối không thừa nhậntình cảm của mình. Có điều khi nhắc đến anh sẽ nói nhiều hơn vài câu như là: Nói anh hôm qua đến trường trễ, ngủ trong lớp học, thích uống nướccam Fanta. Hoặc là nói anh có gương mặt giống con gái rồi đặt biệt danhcho anh nào là "hiệu hoa", nào là "Cố tiểu thụ" rồi "công chúa Sissi","công chúa Bạch Tuyết" vân vân... Thậm chí có nữ sinh dám gọi vậy trướcmặt anh, còn vô cùng hưởng thụ khi nhìn thấy dáng vẻ anh khó chịu nói"Đừng đặt biệt danh của con gái cho mình".

Khi đó thành tích của Thân Nhã Lợi luôn là lá cờ đi đầu, vừa là lớp trưởngkiêm gương mặt tiêu biểu của môn Hóa. Cô và Cố Hi Thành học chung mộtlớp. Hằng ngày tuy cũng nói chuyện với nhau nhưng tất cả các cuộc hộithoại của hai người chỉ có bốn câu:

"Cố Hi Thành, sao cậu chưa nộp bài tập?"

"Quên làm rồi."

"Sao lần nào cũng quên hết vậy? Cậu không nộp mình sẽ ghi tên cậu lại."

"Nhớ rồi."

Khưu Tiệp và Thân Nhã Lợi là bạn học từ thời cấp ba. Thậm chí năm đó ngay cả Khưu Tiệp cũng nói chuyện với Cố Hi Thành nhiều hơn Thân Nhã Lợi. Vàolúc đó, ngay cả thức ăn cũng bị Khưu Tiệp phân ra công với thụ. Đối với Cố Hi Thành thì Khưu Tiệp lại do dự thật lâu: "Mặt của cậu ấy rất thụ, vóc dáng thì lại công, thật không hài hòa." Đối với những thứ không phân ra được, Khưu Tiệp luôn tự động xếp vào hàng thụ. Cho nên biệt danh "Cố tiểu thụ" chính là do Khưu Tiệp đặt cho anh.

Sau đó, ba mẹ Cố Hi Thành tạo áp lực với thầy hiệu trưởng nhất định phảigiúp con trai mình đạt được thành tích tốt. Đương nhiên bạn học lớptrưởng đã bị đày đi giám sát học tập của anh. Không ở chung thì khôngbiết, với tính cách của anh, muốn anh nhìn xem mình còn khó hơn làm bàinữa kia. Đừng nói là xem sách giáo khoa hay sách bài tập, thậm chí cònchẳng thèm liếc mắt nhìn cô, lúc nào cũng chỉ gục lên bàn ngủ.

Thân Nhã Lợi bị anh xem nhẹ nhiều ngày, cuối cùng cũng tức tối đến than thởvới Khưu Tiệp. Sau khi Khưu Tiệp nghe được việc này liền vỗ lên bàn"Tiểu thụ này cuồng ngược rồi, cần phải tìm một tiểu công xx cậu ta. Cậu nhớ đến tên "hắc mã hoàng tử" lớp kế bên không? Cậu giả làm hắc mãhoàng tử viết một bức thư tình cho Cố hiệu hoa của chúng ta đi! Nội dung phải nóng bỏng, câu văn phải mạch lạc để dọa chết cậu ta!"

Lúc đó có lẽ Thân Nhã Lợi đã giận đến hồ đồ nên không hề do dự liền đồng ývới ý kiến của Khưu Tiệp. Cô vét hết câu chữ trong bụng, giả chữ viết để viết ra một bức thư ba ngàn chữ yêu đương thắm thiết. Sau đó ký tên"Hắc mã hoàng tử" rồi nhét vào hộc bàn của Cố Hi Thành.

Nhưng ba ngày sau tin tức của phong thư này như đá ném xuống biển. Cố HiThành vẫn bình thường chẳng có gì khác với lúc trước. Mắt thấy sắp đếnngày thứ tư phải phụ đạo khiến Thân Nhã Lợi cũng hơi thất vọng. Lạikhông ngờ đến lúc này lại xảy ra một chuyện tệ hại nhất: Cố Hi Thànhcũng không phải là người duy nhất thấy được lá thư. Và bức thư tình kiabị rơi vào tay bạn học cùng lớp.

"Ôi ôi ôi ôi... "Hi Thành, đôi mắt của cậu rất đẹp, thế cho nên mỗi lầnnhìn cậu khiến mình không thể nhịn được trầm luân trong đó. Nhưng mìnhkhông dám nhìn nhiều vì sợ cậu chán ghét mình..."

Thân Nhã Lợi sửng sốt trước tiên, rồi bỗng trái tim đập thình thịch loạn xạ. Tiêu rồi, tiêu rồi, bây giờ phải làm sao đây?

"Phía sau còn có "Mình biết cậu đẹp trai vô cùng nên được rất nhiều bạn nữyêu thích. Nhất định cậu sẽ chẳng bao giờ nhìn đến mình đâu. Nhưng màmình rất thích dáng vẻ cậu uống nước dưới bóng cây khi đánh bóng rổxong; Thích gương mặt nghiêng nghiêng của cậu khi mơ màng nhìn ra ngoàicửa sổ; Thích ngón tay thon dài của cậu xoay chiếc bút máy; Thích hìnhbóng của cậu đeo chiếc túi từ từ đi lại trong sân trường..."

Bọn họ càng đọc càng khiến cô càng muốn đập đầu chết đi ngay tức khắc. Tuyban đầu viết ra nội dung này chỉ vì muốn chọc ghẹo Cố Hi Thành. Nhưngkhi bị đọc ra trước toàn thể lớp thế này thì Thân Nhã Lợi lại có cảmgiác việc riêng tư bị phơi bày ra ánh sáng.

Mấy bạn học cùng vây kín lại, cứ không ngừng bạn một câu tôi một câu. Đếncâu cuối cùng thì cùng nhau đọc lớn lên "Mình có một thỉnh cầu nho nhỏ,không biết cậu có bằng lòng hay không? Đó chính là..."

Mặt Thân Nhã Lợi đã lúc đỏ lúc trắng, rốt cuộc cũng phải nghênh đón câu nói sau cùng trong bức thư:

"Xin hãy ở bên mình, Hi Thành, mình - rất - thích - cậu!"

Đến đây, Thân Nhã Lợi đã lúng túng cúi gầm mặt xuống bàn. Những phươngtrình trên sách phụ đạo khiến cô hoa cả mắt. Cô biết, kế tiếp chữ ký của "Hắc mã hoàng tử" sẽ bị mọi người phát hiện. Lời tỏ tình của nam sinhvới nam sinh nhất định sẽ gây sự chú ý cho nhà trường. Sau đó tệ hại hơn là trường sẽ bắt đầu điều tra... thật là hối hận đến muốn khóc.

Song.....

"Ơ, sao thư lại bị xé bỏ một đoạn vậy?"

"Thật là, hình như bị xé mất đoạn ký tên rồi. Có chuyện gì xảy ra đây... Ôi,mình thật muốn biết kẻ nào đã viết bức thư này quá."

Lúc này giọng nói của Cố Hi Thành vang lên từ phía sau lớp.

"Các cậu đang làm gì vậy?"

Anh bước lên hai ba bước cướp lại lá thư trong tay bọn họ "Sao các cậu lại đọc lén thư của người khác? Tránh ra đi."

Vào thời điểm anh và các bạn học tranh chấp không ngừng nghỉ, Khưu Tiệpngồi phía trước xoay người xuống bàn Thân Nhã Lợi, rồi cúi thấp xuốngnói một cách sâu xa "Nhã Lợi, có phải cậu đã thích Cố tiểu thụ thật rồikhông?"

Thân Nhã Lợi kinh hãi "Nói bậy, cậu nói bậy gì đó. Làm sao có thể vậy chứ?Lá thư này là mình sao chép trong mấy tiểu thuyết tình yêu thôi!"

"Thì ra là vậy. Bởi vậy mình cũng nghĩ sao kỹ thuật hành văn của cậu lại bỗng chan chứa tình cảm đến thế được..."

Khưu Tiệp rất dễ đuổi đi, nhưng Cố Hi Thành lại rõ ràng khó đối phó hơn rất nhiều.

Lúc xế chiều trong lớp học chỉ còn lại hai người bọn họ. Thân Nhã Lợi lấytập nháp ra, xem sách giáo khoa rồi viết lại trọng tâm cho Cố Hi Thành.Lúc giở trang giấy, bỗng anh nói ra một câu "Cậu nói xem bức thư tìnhkia cuối cùng là do ai viết?"

Thân Nhã Lợi sửng sốt một chút rồi ra vẻ bình tĩnh nói "Không phải là "hắc mã hoàng tử" sao? Vậy là ai chứ?"

Nhưng vừa nói xong câu đó, mặt của cô lập tức tái đi. Xong đời rồi, để lộrồi! Trái tim nhảy như sắp nổ tung, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Ngóntay cô run lên đến mức không thể khống chế được.

May là Cố Hi Thành cũng không thông minh như cô nghĩ. Tựa như anh hoàn toàn không nghĩ đến bức thư không chữ ký bị mọi người xem. Anh chống đầu,đôi mắt đen như ngọc thờ ơ nhìn vào tay mình rồi ngẩng lên nhìn cô:

"Vậy sao? Nhưng mình cảm thấy không phải cậu ta."

"Việc này không quan trọng. Bây giờ lo học đi." Tuy thở phào nhẹ nhõm nhưngmới vừa rồi sự khẩn trương quá độ cũng khiến cho tay cô run lên khôngngừng. Làn da nhanh chóng bị trang vở cắt ngang, một cơn đau lướt quarồi từng giọt máu đỏ tươi bật ra khỏi tay.

"Đứt, đứt tay rồi..."

Cô vừa định mút ngón tay đề cầm máu thì đã bị Cố Hi Thành cướp lấy. Anh nắm tay cô rồi cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lên đầu ngón tay.

"Ơ...." Thân Nhã Lợi kinh hãi, rút tay mình về ôm trước ngực. Cả người cô cũngrụt về phía sau cách anh thật xa “Cậu, cậu, cậu làm gì vậy?"

"Cầm máu cho cậu." Anh làm ra vẻ đương nhiên.

"Cầm máu cũng đâu cần phải thế. Nam nữ thụ thụ bất thân mà."

"Bạn trai cũng không thể được sao?"

Thân Nhã Lợi ngạc nhiên nhìn anh "Bạn, bạn trai? Bạn trai gì chứ? Ai là bạn trai ai?"

Cố Hi Thành hơi ngây ngẩn rồi lôi bức thư trong ngăn bàn ra "Cậu viết thưtình cho mình không phải là muốn mình làm bạn trai cậu à?"

Tuy sau chuyện ngày hôm đó cũng không xảy ra việc lớn gì. Nhưng nhiều nămsau, mỗi lần bọn họ làm huề sau khi gây lộn, anh cũng không nhịn đượcbắt lấy mặt của cô nói "Nhất định là bởi vì ban đầu anh theo đuổi em quá tốt cho nên bây giờ em mới chà đạp anh thế này."

Nhưng câu nói trêu đùa này anh đã không hề nhắc lại vào thời điểm cô thật sự bỏ rơi anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.