Nụ cười giảo hoạt vừa hiện lên thoáng chốc rồi lại vụt tắt như chưa từng xuất hiện trên gương mặt của
Lam Chi . Lạc Huyền bất giác cảm thấy trong lòng hiện lên một tia bất an ,lúc nãy là nàng nhìn lầm sao ,
cái tiểu phế vật này đột nhiên lại cho nàng cảm giác không giống thường ngày . Lam Chi ngồi trên giường
nàng không thèm để ý đến đám người đó mà chỉ chăm chú nghịch lọn tóc vắt qua vai , âm thanh đè nén
thấp nhỏ giọng nói :
-" Một tiểu cẩu nhỏ đòi qua mặt chủ nhân " Tuy đã đè nén hết mực nhưng thôn qua không khi thẳng đến
phía của Lạc Huyền lại không rơi rớt chữ nào .
Nha hoàn nghe vậy , mắt trợn ngược , khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng trở nên hung tợn . Tiểu nha hoàn rống
tiếng quát thật to tay ngón tay vẫn chỉ về phía Lam chi :
-" Ngươi ... ngươi nói ai là cẩu ... "
Lam Chi dùng một loại biểu cảm ánh mắt ngây thơ hướng tiểu nha hoan mà đi âm thanh như phần tự
trách mình :
-" A . Thật xin lỗi , ta quên mất cẩu không hiểu tiếng người . Nhưng ,ta cũng không biết nói tiếng cẩu , đại
tỷ tỷ hay là ngươi thay ta nói đi " .
Nói khách khí là như vậy , nhưng thật ra Lam Chi là đang muốn gián tiếp thông qua tiểu nha hoàn mà
châm chọc Lạc Huyền. Lạc Huyền cũng không phải là một kẻ ngu , mới nghe ra đã hiểu ý của Lam Chi chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhien-nang-chay-khong-thoat-dau/2464587/chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.