“Đại vương, mọi người đều biết Lạc quốc triều cương bại hoại, nhưng mà băng dày ba thước không chỉ một ngày lạnh. Mặc dù thầy bói tính ra ta là thanh long chuyển thế, nhưng chính là bí mật nói cho cha nương ta, không thể tưởng được cha nương ta thật sự là người thông minh, bọn họ thông báo cho tất cả mọi người biết, ta nếu không giả bộ ngốc, có thể sống đến bây giờ sao, chỉ sợ quan phủ sớm vì việc đó liền bắt ta chém đầu, có người nào làm hoàng đế, lại có thể nhận trong dân gian có người tự xưng là thanh long chuyển thế chứ.”
“Cái này thật cũng không sai.” Tiệt Thiên Lưu gật đầu.
“Đầu óc của ta thật sự tốt hơn người khác rất nhiều, đọc nhanh như gió, nhìn qua là không quên, phu tử không cần giảng, tự ta tùy tiện xem liền hiểu, chính là tính ta rất lười, phu tử liền nghĩ ta không đọc sách, lại nói giả ngốc cũng rất thú vị, vì thế cứ tiếp tục giả bộ.”
Lạc Khả Khả lại thở dài một cái, nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Kỳ thật thầy bói có tìm ta, chúng ta nói chuyện một hồi, đoạn nói chuyện này mới là mục đích trọng yếu nhất để ta giả ngốc.”
“Các ngươi nói chuyện gì?”
Tiệt Thiên Lưu hỏi, làm cho Lạc Khả Khả lên tiếng muốn nói, lại khó nói ra miệng, y nghiêng nghiêng đầu nói: “Đại vương, đoạn nói chuyện này rất kỳ quái, ngươi chỉ nghe là tốt rồi. Kỳ thật từ lúc ta còn nhỏ, ta liền thường mơ, giấc mơ này rất chân thực làm cho ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan/3164612/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.