Kiến Trương, anh có ngủ được không?
Hai mắt Túc Kỳ vẫn nhắm nghiền, đưa tay sờ soạng sang vị trí ngủ bên cạnh, lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo tức thời truyền tới. Theo phản xạ, Túc Kỳ ngồi bật dậy, lần mò tìm công tắc điện mở lên quan sát, phát hiện trong phòng ngủ ngoài cô ra thì không còn bất cứ người nào nữa.
Lúc Túc Kỳ mở cửa bước ra bên ngoài, cha mẹ cô đã dậy từ sớm, đang lúi húi dọn dẹp hoa tang vương vãi dưới sàn. Khuôn mặt ai ai cũng đượm buồn, lầm lũi làm việc, gần như không còn sức sống. Cú sốc khủng khiếp mà họ phải chịu đựng quá đỗi chấn động, rút cạn toàn bộ sinh lực và linh hồn mỗi người.
Túc Kỳ cố bày ra vẻ mặt tươi cười, giúp bà Vương bê chậu hoa huệ đem đặt ra ngoài cổng phụ.
- Anh Kiến Trương rời đi từ lúc nào thế mẹ?
Nghe cô nhắc tới Hoắc Kiến Trương, bà Vương ngẫm nghĩ một lát liền đáp:
- Mẹ cũng không rõ, còn tưởng hai đứa các con ngủ trong phòng chứ?
Túc Kỳ bấm số gọi cho anh liền mấy cuộc nhưng tín hiệu truyền về đều là thuê bao. Ruột gan cô nóng như lửa đốt, hàng lông mày thanh tú nhíu lại thêm chặt, cả ngày đều không làm gì yên ổn được. Chưa khi nào Hoắc Kiến Trương rời đi mà không nói với cô một câu, thậm chí còn tắt cả máy. Ngay đên Utan cũng không liên lạc được. Chẳng lẽ, họ đang gặp phải vấn đề gì khó nói hay sao?
Túc Kỳ vòng tay cuốn gọn tóc lên cao, miệt mài lau chùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-xinh-dep-cua-thua-tuong/1188083/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.