Mọi sự nằm ngoài suy đoán, tất cả đều trợn trừng mắt nhìn chằm chằm đối phương, sự hận thù ngút trời gần như sắp sửa đốt cháy toàn bộ căn nhà nhỏ. Tiếng khóc ai oán của bà Vương vang lên thống thiết, tiếc thương cho chính số phận đau đớn của người con gái yểu mệnh.
Gần năm năm trời, gia đình họ phải chung sống với hung thủ gϊếŧ chết, phanh thây chính con gái mình, coi cô ta là con, bênh vực, yêu thương hơn cả chị gái. Sai rồi, sai thật rồi. Mọi thứ chấm hết rồi!
Gương mặt đê tiện của Huệ Phi vẫn còn vênh váo. Cô ta đưa tay quệt ngang nước mắt, hít sâu một hơi nói:
- Hừ! Lấy đâu ra bằng chứng để gán tội cho tôi. Ừ thì tôi phẫu thuật thẩm mỹ thành Vương Tử San đấy, nhưng các người dựa vào đâu mà gán cho tôi tội gϊếŧ người. Dựa vào con khốn Lý Phiên Phiên này hả?
Bốp! Bốp! Bốp!
Huệ Phi vừa dứt lời, trên mặt lập tức lĩnh trọn ba cú bạt tai trời giáng từ phía Túc Kỳ. Điền Minh cùng vợ thấy con gái bị đánh toan chạy tới bênh vực liền bị Hứa Vũ Lăng và Utan xông lên cản lại.
- Á! Mày dám tát tao!
Huệ Phi thực sự đã nổi điên, vùng lên tóm lấy tóc dài Túc Kỳ kéo thật mạnh. Túc Kỳ bị kéo đau, da đầu gần như sắp đứt, nhưng vẫn kịp thời co chân thụi vào bụng Huệ Phi thật mạnh. Cô ta bị đau, nhất thời buông tóc Túc Kỳ ra, nằm lăn lộn ôm bụng kêu gào.
- Đến giờ này cô vẫn chưa chịu cúi đầu nhận tội? Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-xinh-dep-cua-thua-tuong/1188077/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.