Cơ thể Hoắc Kiến Trương lâng lâng, cố gắng lắng tai nghe ngóng sao cho rõ nhất.
Anh vội vàng lần tìm điện thoại, nhưng vì gấp gáp khiến điện thoại chưa kịp bật đèn pin liền rơi xuống đất, văng đi một đoạn khá xa.
- Điên chết mất!
Hoắc Kiến Trương toan chạy đến nhặt điện thoại liền bị tiếng gọi phía sau một lần nữa làm giật mình.
- Đồ đầu gỗ ngốc nghếch, em ở đây!
Trong bóng tối nhạt nhòa, một thân ảnh nhỏ nhắn đứng lặng lẽ nhìn Hoắc Kiến Trương không rời.
Những lọn tóc dài bay tản mác trong gió đêm, đem theo hơi thở quen thuộc phảng phất, uốn lượn quanh cơ thể đang run lên của Hoắc Kiến Trương ngày một nhiều.
Anh lao người về phía bóng hình kia, vui sướng đến nỗi không thể mở miệng cất lời được, vội vàng vòng tay ôm chầm lấy cô.
Túc Kỳ đi chân đất, váy ngủ lấm lem đang dang rộng hai tay chờ đợi.
Cô đã đánh đổi cả tính mạng, tất cả chỉ vì tìm đường về với người đàn ông từng làm mình tổn thương này.
- Anh chưa tin được! Túc Kỳ, anh đang mơ phải không em?
Hoắc Kiến Trương run rẩy hỏi lại cô lần nữa.
Cánh tay ôm Túc Kỳ càng thêm siết chặt hơn.
Anh sợ bản thân mình đang mơ, người con gái của anh rồi cũng sẽ sắp vụt mất như những lần trước đó.
Túc Kỳ nhéo mạnh lên eo Hoắc Kiến Trương, mỉm cười dịu dàng đáp:
- Anh đâu có mơ! Em bằng da bằng thịt đứng trước mặt anh đây này!
Đột nhiên, Tú Kỳ cảm thấy phần vai trần của mình chợt ướt.
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-xinh-dep-cua-thua-tuong/1188054/chuong-99.html