Túc Kỳ? Có… có phải em không?
Giọng nói của Hoắc Kiến Trương đã trở nên lắp bắp.
Làn da anh sớm trắng bệch, lạnh toát, sợ hãi đến cực điểm.
Trên chiếc giường rộng lớn nhàu nhĩ, một thân ảnh bé nhỏ đang nằm cuộn tròn, khuôn mặt gục vào gối bông, khóc nấc lên từng tiếng.
Khắp người cô đều là vết roi đánh cào xước, toàn thân trần trụi, không có lấy mảnh vải che thân, bờ vai nhỏ đang run lên bần bật.
Quảng Doanh lập tức đưa tay che mắt, sợ hãi nói:
- Vũ… Vũ Lăng, phu nhân bị cưỡиɠ ɦϊế͙p͙?
Nghe Quảng Doanh hỏi, Hứa Vũ Lăng cũng không biết nên trả lời làm sao cho đúng.
Anh cúi đầu, mười ngón tay đan xen vào nhau, khóe mi ươn ướt.
Cảnh tượng quá mức đau khổ, vượt ngoài sức chịu đựng của một người đàn ông chân chính, huống chi là phụ nữ trong cuộc.
Tiếng khóc thảm thương vẫn vang lên ngày một lớn, nấc nghẹn từng hồi.
Ánh mắt vốn đau đáu khổ sở của Hoắc Kiến Trương bỗng chốc dịu hẳn lại.
Nỗi run sợ hiện rõ trên từng cơ mặt anh cũng đã biến mất.
Anh đứng thẳng người, nhàn nhạt bước qua vị trí cô gái kia đang nằm khóc, đi sang phòng khác.
Hành động không ngờ này của Hoắc Kiến Trương khiến Quảng Doanh và Hứa Vũ Lăng chết sững.
- Phu nhân bị thế kia, sao Thượng tướng lại lạnh nhạt như vậy?
- Đúng thế! Dù sao cô ấy đã theo cậu ấy tận sang đây chịu khổ cơ mà!
Hai người họ vô cùng bức xúc, hầm hổ đi đến chỗ Túc Kỳ, cởϊ áσ trùm lên cơ thể trần trụi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-xinh-dep-cua-thua-tuong/1188044/chuong-89.html