Lục Nghị Phàm không nán lại lâu.
Sau khi trò chuyện với Hoắc Kiến Trương một hồi, anh bèn đứng dậy ra về, hẹn vài hôm nữa sẽ quay trở lại để bàn bạc các vấn đề chính trị.
Vẫn là tác phong nghênh ngang pha lẫn vương trượng độc nhất ấy, không thể lẫn vào đâu được.
Túc Kỳ từ lâu đã ngưỡng mộ Lục Nghị Phàm cùng Cửu Châu, nên khi bóng dáng tuấn mỹ của anh đã khuất hẳn, cô vẫn còn nhìn theo bằng ánh mắt hết sức ngưỡng mộ.
Điều này làm Hoắc Kiến Trương không mấy vui vẻ.
Quân Dư Sinh vỗ vai Hoắc Kiến Trương, quan tâm hỏi thăm:
- Các vết thương của cậu đã đỡ đau nhức hơn chưa?
Nghe vậy, Hoắc Kiến Trương chỉ thờ ơ lắc đầu, trầm giọng đáp gọn:
- Mấy vết thương vớ vẩn này không đáng là bao so với việc bị cắm sừng!
Nghe anh nói, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn nhau, không hiểu chuyện gì.
Vết thương thì liên quan gì tới cắm sừng hay không chứ? Túc Kỳ vẫn là người ngây thơ nhất.
Với loại chuyện này cô chưa có kinh nghiệm nhiều, bèn quay sang hỏi Hứa Vũ Lăng:
- Sao tự nhiên Hoắc Kiến Trương lại muốn cắm sừng lên đầu mình thế? Mà là loại sừng gì nhỉ, sừng trâu à?
Hứa Vũ Lăng đang ngậm nước trong miệng, bị cô hỏi mà bật cười nắc nẻ, đến nỗi sặc cả nước.
- Ối chị dâu ơi! Cái này chị phải hỏi anh Trương mới đúng!
Mọi người cùng cười ồ lên, Túc Kỳ lại càng không hiểu, đành nhún vai bỏ qua sang một bên.
Hoắc Kiến Trương mặt đen lại, giơ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-xinh-dep-cua-thua-tuong/1188030/chuong-75.html