Túc Kỳ được Hoắc Kiến Trương chở về biệt thự, lại ân cần lấy cồn, giúp cô rửa sạch vết vỡ trên lòng bàn chân.
- Nằm nghỉ ngơi đi, tôi có chút chuyện cần xử lý gấp.
Có lẽ, sẽ về muộn!
Túc Kỳ kéo chăn nằm xuống, lặng thinh không đáp.
Cô không khóc, chỉ cảm thấy lòng người quá nhạt.
Ngay cả người thân cũng ruồng bỏ nhau, huống chi người lạ.
Lại nghĩ đến Hoắc Kiến Trường, trong lòng Túc Kỳ càng thêm rối bời.
Rõ ràng, chính anh ép cô rơi vào đường cùng, thân mang tội nghiệp ba năm, danh dự bị đánh mất, nhục nhã đến cả người thân cũng không thèm nhìn mặt.
Những ngày vừa qua, mặc dù Hoắc Kiến Trương đối xử với cô rất tốt, trái ngược hoàn toàn với tính cách hung hãn của anh trước kia.
Nhưng chính điều đó lại khiến Túc Kỳ càng thêm nghi ngờ, cho rằng nhất định đằng sau chuyện này có nhiều uẩn khúc khác.
Kể từ vụ xô xát lần trước, Chu Dương chưa từng gọi điện cho cô.
Túc Kỳ biết anh khó xử nên cũng giữ im lặng, để cho anh có thời gian nghỉ ngơi.
- Câm con mẹ mồm đi!
Tiếng quát dưới lầu bất ngờ vang lên ầm ĩ, làm Túc Kỳ giật nảy mình.
Cô tung chăn ngồi dậy, rón rén mở cửa bước ra, chọn một góc khuất, lén lút quan sát từ phía trên.
Hoắc Kiến Trương đang cãi nhau với một người đàn ông lạ, chốc chốc lại vung chân múa tay, đạp người đàn ông kia ngã lăn quay ra đất không một chút thương tiếc.
Người đàn ông mặt mũi sưng vù, liên tục bò đến trước mặt Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-xinh-dep-cua-thua-tuong/1188002/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.