Một lời này nói ra như vả thẳng vào mặt Chu Dương.
Anh ngồi phịch xuống ghế, cảm tưởng như trống ngực mình đang sắp sửa nổ tan.
Chỉ vài giây trước thôi, Chu Dương còn lưỡng lự và điều hoang đường gì vậy?
- Túc...!Túc Kỳ!
Chu Dương thẫn thờ gọi cô, nhưng Túc Kỳ đã bị Hoắc Kiến Trương ôm chặt vào trong lòng,
sau đó ngạo nghễ bế đi mất hút.
Anh muốn đuổi theo mà hai bàn chân nặng như chì, không thể nào cất bước nổi.
- Cái tên khốn này! Anh không thể đối xử với tôi đúng mặt đàn ông được hả?
Túc Kỳ bị anh bế đi phăng phòng trong nhà hàng, vừa thẹn vừa giận, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi chửi bới.
- Vậy em cũng bớt chửi lảo đi, biết đâu tôi sẽ rộng lượng mà xem xét!
Hoắc Kiến Trường cũng không chịu thua, trừng mắt mắng lại.
Mỗi nơi hai người đi qua, mọi ánh mắt đều đổ dồn, đám đông xúm xít chỉ trỏ, bàn tán ra vào.
Túc Kỳ xấu hổ, đành bất lực quay mặt vào trong ngực anh, hai tay bám chặt lên vai Hoắc Kiến Trương, ngoan ngoãn mặc anh muốn bế đi đâu thì bế.
Cho tới khi cửa xe McLaren được mở ra, lúc này Túc Kỳ mới tạm thời yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
Chu Dương liên tục gọi điện cho cô.
Sau khi bình tĩnh lại, anh muốn lên tiếng giải thích về hành động nhất thời của mình.
Đối với Chu Dương, đây sẽ là vết nhơ bám theo anh tới cuối phần đời còn lại.
Thấy Túc Kỳ toan bắt máy, Hoắc Kiến Trương bực bội, nhoài người về phía cô, chộp lấy điện thoại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-xinh-dep-cua-thua-tuong/1187996/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.