Hiện tại đã là ba giờ ba mươi phút sáng.
Túc Kỳ được Hoắc Kiến Trương bế trong lòng, hai tay vòng qua bám lấy cổ anh, lại hướng thêm gió mát đìu hiu, bèn không nhịn được mà há miệng ngáp dài một tiếng, mắt lim dim nhắm lại.
Hoắc Kiến Trường chẳng thèm nhìn cô, mồ hôi nhỏ xuống khuôn ngực vạm vỡ, rơi cả lên trên mặt Túc Kỳ.
Thần kinh đang rơi vào trạng thái mơ màng, đột nhiên mà bị nhỏ nước, Túc Kỳ cứ ngỡ trời mưa, mắt nhắm mắt mở lấy tay quệt nước.
Chưa hết, cô còn chạm lên vòm ngực rắn chắc của Hoắc Kiến Trường, thuận tiện bóp bóp mấy cái, sau đó khoái chỉ cười cợt:
- Hoắc Kiến Trường đáng chết! Ném anh cho sói ăn thịt luôn đi!
Cả người Hoắc Kiến Trương cứng đờ như khúc gỗ, đảo mắt lườm cô hồi lâu, sau đó nhếch miệng chửi thầm:
- Con gái con đứa, ngủ chảy cả nước miếng!
Đợi đến khi họ ra được ngoài rừng, bầu trời cũng dần hứng sáng.
Cảnh vật xung quanh hiện lên rõ hơn, sương mù dần tan hết.
Chiếc xe vẫn được đậu lại bên ngoài, khắp nơi ướt sũng vì bị sương bao phủ, còn có cả lá cây rụng lên trên thành xe.
Hoắc Kiến Trường dùng chân đạp mạnh vào cửa.
Cửa xe lập tức kêu lên vài tiếng, sau đó từ từ mở ra.
Anh đem Túc Kỳ đặt vào bên trong, mệt mỏi dựa lưng nghỉ ngơi một lát.
Cô bé trông nhỏ nhắn thế này mà nặng gớm! Mới bế có hơn ba mươi phút mà hai cánh tay anh đã nặng như chì.
Râm!
Đột nhiên, tiếng động lớn phát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-xinh-dep-cua-thua-tuong/1187992/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.